Khúc Hưởng khó chịu, nhưng còn có thể làm sao được, nhân viên vô tình đụng phải anh ấy, lẽ nào dứt khoát đuổi việc nhân viên ư?
Yêu cầu cô ấy bồi thường sao? Nhìn thôi cũng biết cô ấy đền không nổi!
Khúc Hưởng thực sự tức giận.
Nhìn thấy khuôn mặt u ám của Khúc Hưởng, cô gái càng khóc to hơn: "Tôi thực sự không cố ý... Trợ lý Khúc, giá bao nhiêu, tôi sẽ đền anh, hu hu hu, tôi sẽ mua một cái mới đền cho anh nha."
Nước mắt cô gái rơi lã chã như thể Khúc Hưởng đã làm gì có lỗi với cô ấy.
Khúc Hưởng không nói nên lời: “Cô đền không nổi đâu!”
Cô gái túm lấy tay áo Khúc Hưởng, nghẹn ngào nức nở nói: "Là do tôi phạm lỗi, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đền anh."
Khúc Hưởng cau mày, giật tay áo ra.
"Chiếc đồng hồ này của Tô tổng. Nó có giá 100 triệu tệ. Cô lấy gì mà đền?"
Cô gái sửng sốt, sau đó càng khóc to hơn: "Sao lại như thế này... Tôi phải làm sao đây? Tôi nên làm gì bây giờ?"
Nghe tiếng khóc của cô gái, Khúc Hưởng thấy phiền muốn chết, dường như cô ấy không biết làm gì ngoài việc khóc.
Thôi cứ xem như mình gặp xui xẻo đi, Khúc Hưởng gói lại chiếc đồng hồ rồi chuẩn bị đi thưa chuyện với ông chủ, sau đó mới lấy đồng hồ đi sửa.
Vết xước như thế này có thể sửa được nhưng cuối cùng chiếc đồng hồ sẽ không hoàn hảo nữa.
Không ngờ cô gái lại nắm lấy tay Khúc Hưởng nói: "Trợ lý Khúc, đưa tôi đến gặp Tô tổng. Tôi sẽ đích thân xin lỗi anh ấy."
Vừa lau nước mắt, cô ấy vừa đau khổ nói: “Dù Tô tổng yêu cầu bồi thường thế nào thì tôi cũng chịu, hu hu hu hu….”
Khúc Hưởng: "..."
Anh ấy thầm nghĩ dù cô có muốn bồi thường thì Tô tổng cũng không cần!
Trên đời này đúng là yêu ma quỷ quái gì cũng có...
Khúc Hưởng đi thẳng vào thang máy rồi rời đi.
Cô gái ngã ngồi xuống đất, hồi lâu mới đứng dậy, vừa khóc vừa nhặt tài liệu.
Tại sao cô ấy lại xui xẻo như vậy?
Cô ấy chưa được ăn, đám đồng nghiệp kia bắt nạt cô ấy, bắt cô ấy đi in ấn.
Thế nên cô ấy mới va phải trợ lý Khúc.
Cô gái kìm nước mắt và nhặt tài liệu.
Khi bước vào cửa, cô ấy nhìn thấy một tiền bối ngồi ở bàn gần nhất đang làm kế hoạch, cà phê trên bàn đã cạn đáy cốc.
Cô ấy vội vàng nói: “Chị Tĩnh, em rót cho chị một cốc cà phê nha? Cà phê của chị hết rồi.”
Chị Tĩnh đang mải nói chuyện nên không để ý, không ngẩng đầu lên mà nói: “Phiền em rồi!”
Cô gái lập tức lấy tài liệu đưa cho một nữ nhân viên khác: "Chị Thư, đây là tài liệu ch cần, lần sau chị muốn in gì cứ bảo em nha!"
Vừa dứt lời, tay cô gái vô tình làm đổ cốc nước.
Ly nước đổ lên bàn phím laptop của chị Thư, màn hình nhấp nháy rồi chuyển sang màu đen!
Chị Thư lập tức tức giận: "Em sao vậy? Sao luôn bất cẩn như vậy!"
Cô gái sửng sốt, nước mắt giàn giụa: "Thật xin lỗi! chị Thư, em không cố ý, bây giờ phải làm sao đây..."