[Chết tiệt, tôi mới vào phòng livestream của bọn họ, lúc đầu tôi còn ù ù cạc cạc, nhưng giờ thì… đúng là mở mang tầm mắt! Thật lãng phí sự đồng cảm của cư dân mạng!!]
[Lấy máu từ mèo? ? Bán máu mèo? ? Nghe bọn người của studio vừa cười đùa cợt nhã vừa nói những lời độc ác này càng thấy rõ sự coi thường tính mạng của họ, mẹ kiếp, chẳng ngờ loại người này lại khoác trên mình cái danh tổ chức cứu trợ mèo hoang, thật là khủng khiếp!
[Chết tiệt, vạch trần chúng đi! Những người này là ai, xin hãy điều tra kỹ càng!]
[Mẹ kiếp, đào mộ tổ tiên của chúng lên, cho chừa cái tội làm việc thất đức!]
Studio của Ngô Lương cứ vậy mà bị vạch trần trước ánh sáng…
Ngô Lương vẫn không biết cái kim trong bọc đã lòi ra nên tiếp tục vui vẻ đếm tiền.
"Mỗi buổi livestream kiếm được 100 ngàn tệ... livestream mỗi ngày, mỗi tháng 3 triệu tệ. Nếu bị nền tảng thu lại một nửa thì còn có 1,5 triệu..."
Cứ đà này, Bạch San San chắc chắn sẽ thành streamer nổi tiếng trên Internet.
Đến lúc đó, studio sẽ hại chó mèo đáng thương hơn chút, như gãy chân, mù mắt, v.v., sau đó Bạch San San sẽ kiếm tiền bằng cách bán hàng dưới danh nghĩa cứu trợ chó mèo, doanh thu chắc chắn sẽ vô cùng cao.
Phát tài rồi! ! !
Ngô Lương cảm thấy anh ta đã nắm được mật mã lưu lượng, mà Bạch San San và anh ta chính là tổng tài bá đạo.
Cho nên nhất định phải cứu Bạch San San!!
Ngô Lương và trợ lý đăng ba video mỗi ngày, vắt óc nghĩ kịch bản và diễn kịch suốt hai ngày, cuối cùng Bạch San San đã qua cơn nguy kịch.
Chỉ là, cô ta bị liệt nửa người, mất ngôn ngữ, đi tiểu không tự chủ, cần phải quấn tã và có người chăm sóc cả đời.
Bạch San San mở to mắt, nước mắt rơi xuống.
Không, cô ta vẫn ổn trước khi hôn mê!
Tại sao tỉnh lại lại thành ra thế này? !
Cô ta còn trẻ và xinh đẹp, cô ta vẫn chưa yêu đương hay kết hôn, sau này cô ta phải làm sao đây…
Bạch San San càng nghĩ càng sợ hãi, miệng cô ta không nói được nên chỉ có thể không ngừng gào thét a a a, mắt cô ta cũng sưng húp vì khóc quá nhiều.
Ngô Lương đang trong tình trạng tồi tệ, trước đó anh ta còn tưởng Bạch San San là con gà đẻ trứng vàng.
Bây giờ gà đã mất, không biết tình trạng bại liệt này của Bạch San San sẽ tiêu tốn bao nhiêu tiền, thà cô ta chết quách cho rảnh nợ.
Trợ lý ngơ ngác hỏi: "Ông chủ, lần này phải làm sao?"
Ngô Lương vò đầu bứt tóc, không biết phải làm sao.
“Trong khoảng thời gian này, trước tiên hãy chụp ảnh hoàn cảnh bi thảm của San San, nhân lúc cư dân mạng vẫn còn thương cảm, nhanh chóng củng cố tài khoản này.”
Nhưng cả hai đều biết rằng đây không phải là giải pháp lâu dài, trong thời đại mà tốc độ Internet phát triển nhanh hơn cả trái tim con người, sự đồng cảm của cư dân mạng không thể tồn tại lâu.
Người trợ lý ở bên cạnh nói: “Ông chủ, ông có nhận ra người đàn ông cao ráo đẹp trai xuất hiện hai giây trong video của San San không? Chúng ta hãy mời anh ta đến đây. Khuôn mặt của anh ta còn nghịch thiên hơn cả minh tinh nổi tiếng. Nếu chúng ta có thể thuê anh ta, tôi nghĩ có thể duy trì độ hot của tài khoản.”
Dù có là Bạch San San hay không cũng không sao, anh chàng đẹp trai kia có thể giúp studio họ nổi tiếng trong giới giải trí!
Trong phòng bệnh, hai người trò chuyện không chút kiêng dè Bạch San San.
Người trợ lý tiếp tục nghĩ ra kịch bản: “Cô gái tốt bụng bị liệt nửa người vì cứu mèo hoang. Tổng tài đẹp trai giàu có không bao giờ bỏ rơi cô, ngày đêm chăm sóc cô… Vì cô mà tổng tài có thiện chí với cả thế giới, bắt đầu con đường cứu mèo hoang."
Bạch San San vừa nghe, ánh mắt đột nhiên sáng ngời - Đúng, chính là người đàn ông đó.
Bây giờ cô ta thật khốn khổ và đáng thương, cô ta nhất định phải tìm cách bắt người đàn ông kia chịu trách nhiệm... Cứ như vậy cô ta sẽ sống an yên đến hết cuộc đời.
Cô ta không ngại anh có con, chỉ cần có thể dựa vào anh... Không, chỉ cần có thể gả cho anh, cô ta không ngại làm mẹ kế.
Vừa hay, khi Túc Bảo lớn lên một chút, cô bé còn có thể chăm sóc người mẹ kế này...