Ngô Lương biết phòng làm việc của gã coi như bỏ nên cũng không kiên nhẫn giả vờ làm người tốt gì nữa.
Gã vô cùng phách lối cười ha ha một tiếng.
"Đám người cuồng nộ vô năng các người, ngoại trừ mắng tôi vài câu thì còn có thể làm gì được tôi?"
"Dù sao tôi cũng đã kiếm được tiền rồi, mấy người thích chửi thì chửi thôi, tôi chẳng mất mát gì!”
"Mấy người có tin không, sau này tôi thay một cái thẻ căn cước mới, rồi một lần nữa đăng ký phòng làm việc và tạo một loạt tài khoản mới, các người vẫn sẽ khen ngợi tôi thôi."
Ngô Lương càng nói càng cảm thấy buồn cười, gã cười ha hả rồi đóng phòng phát sóng trực tiếp lại.
Điều này khiến cư dân mạng bức xúc không nhẹ.
Điều khiến họ càng khó chịu hơn là Ngô Lương thực sự nói thật...
Không có phòng làm việc của Ngô Lương, thì cũng sẽ có hàng trăm ngàn phòng làm việc khác, bọn họ đeo mặt nạ giả nhân giả nghĩa ngóc đầu trở lại, cư dân mạng không thể phân biệt dược, cũng không có biện pháp nào cả.
Thiện lương đáng tiền, bọn giòi bọ này tiêu xài sự thiện lương, trắng trợn vơ vét của cải của cư dân mạng, cho đến khi thế giới này tràn ngập nghi ngờ và không tín nhiệm, nó biến thành Địa Ngục chân chính...
Túc Bảo rất tức giận, bé không biết mình có thể làm cái gì, chỉ là bé cảm thấy rất khó chịu, có một loại cảm giác vô cùng phẫn nộ, nhưng lại bất lực không biết mình có thể làm gì, chuyện này làm cho bé muốn đánh người.
Mộc Quy Phàm cong môi, xoa xoa cái đầu nhỏ của Túc Bảo.
Nhìn xem, gã đã khiến bé ngoan của mình nổi giận rồi này.
Nhất định phải bắt Ngô Lương, gã thật sự cho là anh không làm gì được gã sao?
Trên đời này không có chuyện gì mà anh không làm được.
Ở bên kia, sắc mặt Ngô Lương rất xấu xí, đã tức giận đến mức đạp bay chai truyền nước của Bạch San San đi.
Bạch San San: “..."
Trợ lý lòng như tro nguội, mờ mịt hỏi: "Ông chủ, bây giờ phải làm sao đây?"
Ngô Lương rất bực mình, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, lúc nào cũng chỉ biết hỏi gã làm sao bây giờ, lần này còn có thể làm sao, xong đời rồi!
"Tranh thủ thời gian trước khi nền tảng phong sát chúng ta, rút tất cả tiền ra!"
Mười nghìn tệ mà hôm qua Bạch San San được khen thưởng trong lúc phát trực tiếp còn chưa lấy ra đâu, và cả lúc phát trực tiếp tình trạng thê thảm của Bạch San San vừa nãy cũng có rất nhiều người donate.
Ngô Lương và trợ lý vội vàng ấn mở hậu trường, phát hiện lại có hơn hai trăm nghìn tiền khen thưởng, còn nhiều hơn so với hôm qua!
Cộng lại có tổng cộng hơn ba trăm nghìn, gần bốn trăm nghìn!
Hai người lập tức mừng muốn chết, nhưng ngay khi họ nhấp vào “Rút tiền ngay” thì thấy một hộp thoại bật ra.
Rất tiếc, tài khoản của bạn đã bị cấm vĩnh viễn! Theo hợp đồng được ký bởi nền tảng, thu nhập dưới tài khoản của bạn sẽ bị mất dưới dạng bồi thường! Một phần của nó sẽ được trả lại cho người tiêu dùng. Cảm ơn sự thông cảm của bạn!
Ngô Lương: “..."
Trợ lý: “..."
Không, bọn họ không hiểu! Cũng không muốn thông cảm!
Giết người tru tâm!
Không thấy khoản tiền này còn đỡ, nhưng bọn họ thấy rồi, còn chuẩn bị rút tiền ra thì đột nhiên lại bị tịch thu.
Quả thực còn khó chịu hơn so với giết bọn họ!
Ngô Lương giận điên lên, nghĩ tới mình cũng ứng trước một trăm nghìn tệ để trả viện phí cho Bạch San San nữa!
Không kiếm được tiền, ngược lại còn lỗ mất một trăm nghìn.
Ngô Lương tức giận đến mức nôn ra máu...
Cuối cùng gã cũng không còn tâm trạng đợi ở bệnh viện nữa mà phi thẳng về nhà, đương nhiên trợ lý cũng không có tâm tư chăm sóc Bạch San San, cô cũng không phải ngươi của gã, trợ lý cũng bỏ chạy.
Cứ như vậy Bạch San San bị bỏ lại ở bệnh viện...
Ngô Lương hùng hùng hổ hổ về đến nhà.