Túc Bảo lắc đầu nói: "Ông cụ này nói sai rồi."
Sư phụ nói để hai chân của bà ngoại có thể đứng lên, trước tiên phải xoa bóp đúng cách để các kinh mạch của bà từ từ hồi phục như cũ.
Lúc này không được phép vội vàng đứng dậy, khi đến thời điểm thích hợp, sau khi châm cứu một khoảng thời gian, bà mới có thể đi lại và vận động nhiều hơn.
Ông cụ chuyên gia này nói không đúng.
Vả lại bây giờ bà ngoại đang hôn mê, Túc Bảo cảm thấy mình nên đánh thức bà ngoại, nhưng ông cụ chuyên gia lại nói là không được gọi?
Lúc nên nghỉ ngơi thì bảo bà đi lại nhiều hơn, đến giờ cần đánh thức bà thì lại bảo để bà ngủ.
Túc Bảo cảm thấy ông cụ chuyên gia này nói không đúng tẹo nào.
Nghe lời Túc Bảo nói, lão chuyên gia nhìn qua, cau mày.
Nhưng một đứa trẻ thì biết cái gì chứ, tranh cãi với một đứa trẻ thì có vẻ nhỏ mọn quá.
Bác sĩ trong khoa nói: “Nhưng bà cụ đã phẫu thuật được hai tiếng, hẳn là có thể đánh thức rồi.”
Lão chuyên gia: "Bà cụ Tô ở viện điều dưỡng của chúng tôi dưỡng bệnh đã năm năm rồi, anh hiểu rõ hơn chúng tôi hả?"
Bác sĩ trong khoa: “Ặc.”
Lão chuyên gia lại nói: "Tình huống của bà cụ đặc biệt, năm năm trước bị xuất huyết não, tỉnh dậy quá sớm sẽ khiến áp lực nội sọ quá cao... blah blah..."
Ông ta tiếp tục phân tích tình trạng với các bác sĩ, một tay chắp sau lưng, tay kia giơ lên chỉ trỏ, ra vẻ như mình là cây đa cây đề trong ngành vậy.
Túc Bảo bĩu môi, nằm xuống bên cạnh bà cụ Tô, nhỏ giọng gọi: "Bà ngoại ơi, bà ngoại, dậy thôi bà!"
"Bà ngoại là một con sâu ngủ bám giường, bà mà còn không dậy, cháu sẽ tặng bà một cái rắm thối đấy nhé!"
Lúc này lão chuyên gia này đã hoàn toàn không nể nang gì nữa, nói với bác sĩ trong khoa: “Tôi đã bảo là không được làm phiền bệnh nhân cơ mà, anh không nghe thấy à? Bảo người nhà ra ngoài đi, không nghe theo lời bác sĩ gì cả, làm loạn đấy à!"
Mộc Quy Phàm ngẩng đầu, nhàn nhạt nói một câu: “Hay là để tôi mời ông ra ngoài nhé?”
Lão chuyên gia cau mày nói: "Ý anh là gì?"
Thân phận của Mộc Quy Phàm vẫn chưa được tiết lộ, nhưng ông ta nghe nói anh ở rể nhà họ Tô, hiện tại đang ăn ở của nhà họ Tô.
Vì vậy ông ta rất khinh thường Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm cười nhạt: “Tiếng con gái tôi nói có lẽ không lớn bằng ông đâu, nếu thật sự không được làm ồn thì hẳn là ông nên ra ngoài mới đúng.”
Lão chuyên gia bị lời nói của anh chọc giận: "Chúng tôi đang thảo luận về tình trạng bệnh, tất cả đều là vì lợi ích của bà cụ Tô thôi."
Mộc Quy Phàm chỉ ra cửa: “Chúng ta không thể đến phòng bác sĩ để thảo luận về tình trạng bệnh hả?”
Lão chuyên gia nghẹn lời, không nói được câu nào.
Mộc Quy Phàm chẳng thèm để ý đến ông ta.
Mặc dù lúc nãy ở trên xe, Túc Bảo nói bé là chuyên gia nhưng anh cũng không để tâm lắm.
Nhưng anh vẫn hiểu rõ có chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này Tô Ý Thâm đã đến, anh là bác sĩ chuyên khoa ung bướu, sau khi sắp xếp xong cho bà cụ Tô, anh phải trở lại vị trí của mình, vừa mới hoàn thành công việc.
Khi Tô Ý Thâm nhìn thấy Túc Bảo, anh chợt nhớ đến lời bé nói mấy ngày trước về việc không thể để bà ngoại đi lại.
Thấy lão chuyên gia ở đó, anh thuận miệng hỏi: "Viện trưởng Vu, mẹ tôi bị ngã là do luyện tập không đúng cách hay luyện tập quá thường xuyên?"
Viện trưởng Vu - cũng chính là chuyên gia râu hoa râm lập tức trở nên không vui.
Anh nói thế là có ý gì?
Nói luyện tập không đúng cách, chẳng phải là nghi ngờ ông ta sao?
Viện điều dưỡng của bọn họ đi đầu trong việc phục hồi chức năng trong cả nước, còn ông ta là chuyên gia trong các chuyên gia, sao anh dám chất vấn ông ta chứ.
Nếu không có iện điều dưỡng của bọn họ thì năm năm qua, liệu bà cụ Tô có thể hồi phục đến mức này không?
Nếu Tô Ý Thâm không phải người nhà họ Tô thì Viện trưởng Vu đã mắng anh rồi.
Viện trưởng Vu nói: “Trước đây bà cụ Tô bị xuất huyết não, dẫn đến nằm liệt giường phải không? Bác sĩ Tô hẳn cũng biết tình trạng của bà cụ lúc đó nghiêm trọng đến mức nào, bệnh viện cũng hết cách nên mới đưa đến viện điều dưỡng của chúng tôi."
Tô Ý Thâm: "..."
Chuyên gia nói tiếp: “Sau năm năm tập luyện phục hồi chức năng với chúng tôi, bà cụ Tô từ nằm liệt giường, đã có thể ngồi dậy, thậm chí cách đây vài ngày hai chân của bà cụ cũng có dấu hiệu chuẩn biến tốt, nếu không có gì bất ngờ thì bà cụ sẽ sớm đứng dậy được."
“Phải biết rằng một bệnh nhân như bà cụ Tô, 99.99% là không đứng dậy được, nhưng tại sao bà ấy lại có thể đứng lên được?”
Túc Bảo ngắt lời: “Là vì ngày nào cháu cũng xoa bóp chân cho bà ngoại!”
Viện trưởng Vu không nói nên lời, đứa nhỏ này thật ngây thơ.
"Bóp chân là có thể đứng lên? Buồn cười!" Ông ta xụ mặt nói.
Túc Bảo hỏi: "Đúng vậy đấy! Ông cụ, có phải ông muốn nói bà ngoại đứng lên được đều là công lao của ông phải không? Ông muốn nói thì cứ nói thẳng đi, sao còn phải hỏi tại sao? Tại sao không cho Túc Bảo nói ra sự thật? Đúng là quanh co lòng vòng.”
Mộc Quy Phàm sửa lại: "Là nói vòng vo."
Túc Bảo "Đúng là vòng vo, không thành thật chút nào."
Viện trưởng Vu: "..."
Ông ta tức tối nói: "Bà cụ Tô có thể đứng lên, chứng tỏ chương trình phục hồi chức năng của chúng tôi là đúng! An toàn và hiệu quả! Con nít con nôi thì biết cái gì?"
Túc Bảo khịt mũi: "Đáp trả! Ông già ông thì biết cái gì? Dù sao cháu cũng phải đánh thức bà ngoại."
Viện trưởng Vu vô cùng tức giận.
Tô Ý Thâm nhìn đồng hồ, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Đã phẫu thuật được hai tiếng rồi, cháu có thể thử đánh thức bà dậy.”
Thấy không có ai nghe lời mình, Viện trưởng Vu không khỏi cười khẩy: “Các ca phẫu thuật như chấn thương sọ não, xuất huyết não nên đợi một hai ngày sau khi phẫu thuật, bệnh nhân tự nhiên sẽ tỉnh lại. Bây giờ có thể tỉnh lại, nếu xảy ra vấn đề gì thì các người đừng có đến cầu xin tôi."
Túc Bảo vẫn cứng đầu nói với ông ta: "Còn lâu mới thèm nhờ vả ông!"
Viện trưởng Vu: "..."
Mọi người đều im lặng, hoặc là cố gắng hòa giải, lão chuyên gia tuy có chút bướng bỉnh, đúng là những gì ông ta nói không lọt tai cho lắm.
Viện trưởng Vu không thể nguôi giận nổi, ông ta ghét người khác nghi ngờ mình, đặc biệt là khi đối phương còn là một đứa trẻ con.
Hai phụ huynh là Tô Ý Thâm và Mộc Quy Phàm lại còn mặc kệ nó.
Cứ gọi đi, tốt nhất là sau khi tỉnh lại tình trạng của bà cụ Tô bỗng nhiên xấu đi, cho bọn họ phải hối hận!
Ông ta đang định phất tay áo bỏ đi thì thấy bà cụ Tô động đậy, từ từ mở mắt.
Viện trưởng Vu đợi bà cụ Tô kích động, thông thường, bệnh nhân sẽ có biểu hiện kích động nếu áp lực nội sọ quá cao sau khi phẫu thuật não.
Nhưng bà cụ Tô chỉ mấp máy môi nói: "Túc Bảo à... Cháu cưng của bà ngoại, cháu tới rồi đấy à..."
Túc Bảo rất vui mừng, tựa vào người bà cụ Tô: "Dạ, nếu Túc Bảo không tới, bà ngoại sẽ còn ngủ lâu lắm nữa đấy!”
Bà cụ Tô cười yếu ớt: “Để Túc Bảo phải lo lắng rồi. Bà ngoại già rồi vô dụng quá, đi bộ thôi mà cũng ngã được.”
Túc Bảo lắc đầu: "Không phải đâu, ngay từ đầu vốn là vì bà ngoại không thể tập luyện mà, bà ngoại không ngoan gì cả, không nghe lời chút nào hết."
Bà cụ Tô cười: “Vâng vâng.”
Túc Bảo nói: "Khi nào bà ngoại ra viện, bà không được đi lại và tập luyện nữa đâu nhé."
Bà cụ Tô gật đầu.
Viện trưởng Vu đứng một bên: "..."
Sao bà cụ có thể nói chuyện tốt như vậy?
Đây không phải là cú vả vào mặt ông ta sao?
Ông ta nói bây giờ mà đánh thức bà cụ Tô là sẽ có vấn đề, nhưng bà cụ lại trò chuyện nhẹ nhàng như vậy.
Ông ta cau mày nói: “Mọi người nên chú ý hơn, tình hình hiện tại của bà cụ Tô rất bất thường, lát nữa chắc chắn huyết áp sẽ tăng lên đột ngột.”
Năm năm trước bà cụ Tô cũng như vậy, sau khi tỉnh lại, áp lực nội sọ tăng cao, người lại bị kích động, kết quả là bị xuất huyết não lần hai, cuối cùng bị liệt.
Lần này cũng sẽ không ngoại lệ đâu.
Bây giờ thì còn nhẹ nhàng lắm, chờ đi, chưa đầy năm phút nữa, chắc chắn sẽ kích động cho mà xem.