Mục lục
Độc sủng công chúa nhỏ của tám người cậu - Túc Bảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Quy Phàm lại hỏi: “Cô ta nói gì?”

Túc Bảo chỉ về phía nữ quỷ đang bay: “Chị ấy đi tìm chú kia rồi á! Ba, chúng ta ở đây chờ chị gái nữ quỷ đi!”

Mộc Quy Phàm tùy ý kéo một cái ghế ra ngồi xuống, thuận tay rót cho Túc Bảo một cốc nước, còn tiện tay lấy bánh quy trên bàn làm việc của tổ trưởng.

Tự nhiên giống như nhà mình vậy…

“Con chắc cô ta sẽ quay về chứ?” Mộc Quy Phàm vừa giúp Túc Bảo bóc bánh vừa hỏi.

Túc Bảo gật đầu: “Chắc chắn sẽ quay về.”

“Không về thì thả dì quỷ ra bắt chị ấy lại.” Đứa bé hung dữ dọa.

Mộc Quy Phàm: “…”

Anh đột nhiên hỏi: “Người sau khi chết sẽ phản ứng lại sao?”

Túc Bảo lắc đầu: “Chưa chắc nha, có người không kịp phản ứng, tiếp tục làm những việc mình cần phải làm, ví dụ như dì mua thức ăn đột nhiên bị xe đụng bay vậy, dì ấy có lẽ sẽ tiếp tục đi con đường mua thức ăn, cứ đi tới đi lui trên đoạn đường đó thôi. Còn có người sẽ đứng yên nhìn thi thể mình, cũng có một số linh hồn bị đánh bay rất rất xa… mãi lâu sau đó mới tìm được thi thể của mình.”

Mộc Quy Phàm im lặng suy nghĩ.

Túc Bảo từng nói, khi chết quá đột ngột hoặc quá đau đớn, người chết sẽ quên tất cả những gì lúc còn sống, vô thức đi theo người đầu tiên mình nhìn thấy.

Anh hiểu ra, cuối cùng tổng kết.

“Chủ nhà giết Đào Nghiêu Nghiêu rồi bỏ trốn, có lẽ nữ quỷ chưa kịp phản ứng nên người đầu tiên nhìn thấy mới không phải là chủ cho thuê nhà.”

“Đúng lúc đó Đàm Chỉ Quân đến tầng 11, lại còn đứng ngoài hành lang một lúc nên cô ta mới trở thành người đầu tiên Đào Nghiêu Nghiêu nhìn thấy.”

Vậy nên nữ quỷ mới đi theo Đàm Chỉ Quân rồi bắt chước cô ấy.

Còn vì sao quen thuộc với căn phòng kia như vậy… có thể là vì đó là nơi nó ở khi còn sống.

Túc Bảo ngẩn người, hai mắt sáng lấp lánh như sao: “Oa, ba thật lợi hại!”

Mặc dù nữ quỷ chưa quay lại tự mình nói ra nhưng chắc chắn là như vậy.

Một lát sau nữ quỷ quay về, dường như đã nhớ ra chuyện lúc còn sống, sắc mặt vừa hung tàn vừa oán hận.

Nó kể chuyện cãi nhau với bạn trai trước khi chết, quả nhiên không khác suy đoán của Mộc Quy Phàm là bao.

“Anh ta nghi ngờ tôi ngoại tình, ngày nào cũng muốn kiểm tra điện thoại của tôi, tôi đi đâu cũng phải gửi định vị quay video gửi anh ta.”

“Vì chuyện này mà hôm đó tôi bị bạn bè cười nhạo, khi về rất bực bội, anh ta còn muốn tôi lấy điện thoại ra để anh ta kiểm tra, lúc đó chúng tôi cãi nhau rất to.”

Nhưng nó không có ngoại tình!

“Trong quan niệm của anh ta, yêu nhau thì chỉ được xoay quanh anh ta, không thể có bạn, nhất là bạn khác giới. Nhưng tôi chỉ đi chơi với con gái mà thôi.”

“Suy nghĩ hai bên khác nhau, hôm đó tôi không muốn đưa điện thoại cho anh ta, không ngờ anh ta lại dùng chày cán bột để đánh tôi…”

Lúc nữ quỷ bình tĩnh lại mới phát hiện mình đã chết rồi.

Nó sững sờ nhìn thi thể của mình nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ mình là ai, vì sao lại chết.

Đúng lúc đó Đàm Chỉ Quân đứng ngoài hành lang, nó cứ như vậy mà bay phía sau cô ấy…

“Hai ngày đó tôi cứ vô thức bay theo Đàm Chỉ Quân như vậy, lúc bạn trai xử lí thi thể tôi tôi cũng không ở đó… Đến khi tôi trở lại theo chị Đàm Chỉ Quân, theo bản năng đi tìm thi thể mình mới phát hiện đã bị giấu…”

Cuối cùng chân tướng cũng rõ ràng.

Đàm Chỉ Quân vĩnh viễn sẽ không biết, ngày hôm đó, trong lúc vô tình đứng trước cửa phòng 1102 mà cô ấy đã bị nữ quỷ bám theo…

Trên đường trở về, Mộc Quy Phàm cảm thán: “Quả nhiên các cụ nói không sai, không nên tùy ý xen vào chuyện của người khác…”

Ví dụ như tai nạn xe cộ ở nơi nào đó, chết mấy người.

Có mấy người thích tham gia náo nhiệt đến hóng hớt không chừng còn bị quỷ từ tai nạn xe cộ đi theo về nhà.

“Là đạo lí này đúng không?” Mộc Quy Phàm hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK