“Đổi tên khác.” Mộc Quy Phàm nói: “Con chỉ có một ba thôi.”
Tô Nhất Trần: “…”
Tô Tử Chiến: “…”
Tô Tử Du: “…”
Túc Bảo: “…Dạ?”
Lúc mọi người đang thảo luận tên đặt cho chó thì đi qua trường tiểu học Quốc Tế Ngũ Tượng.
Tô Tử Du ồ một tiếng: “Mọi người nhìn xem người kia có giống Hân Hân không.”
Túc Bảo nhìn thoáng qua: “Ồ, rất giống chị Hân Hân nha.”
Tô Tử Du: “Ha ha, con bé cũng tóc ngắn, cũng hay làm động tác đó.”
Túc Bảo: “Đúng nha, mau lấy điện thoại chụp ảnh đi anh, lát mang về cho chị Hân Hân xem.”
Tô Tử Chiến: “…”
Đó chính là Hân Hân nha, sau khi khai giảng cô bé đã lên tiểu học, hai người này đều không nhớ.
Xe đi qua cổng trường học.
Tô Tử Chiến trầm mặc nói: “Hôm nay lớp 1 có hoạt động ngoại khóa, trường học tổ chức một thí nghiệm khoa học nhỏ, tan muộn hơn tụi con nửa tiếng.”
Tô Tử Du: “Ồ… Đột nhiên anh nói cái này làm gì?”
Mộc Quy Phàm đang nghĩ tên cho chó săn đột nhiên đạp phanh.
Quên mất, vừa rồi bà cụ gọi điện thoại dặn anh nhớ đón Hân Hân.
Nói là chú Nhiếp đi đón Tô Tử Chiến Tô Tử Du, Tô Tử Lâm đang ở công trường đẩy nhanh tiến độ, hơn nữa cô bé còn đang không thoải mái.
Vậy mà anh lại quên mất chuyện này!
Cổng trường tiểu học.
Hân đầu to đáng thương đáng thương ghé đầu vào cổng sắt.
Các bạn học đều được đón về hết, chỉ còn lại mình cô bé.
Chuyện này không khoa học chút nào, cô bé là bạn nhỏ nhà họ Tô, nhà họ Tô nhiều người như vậy mà còn quên đón đứa nhỏ sao?
“Chết đói… Chết đói mất ~” Hân đầu to dựa vào cổng sắt, trông ngóng mòn cả mắt.
Không có chuyện họ quên cô bé được.
Không… Không thể đâu nhỉ…?
Hân đầu to buồn chán nhoài mình trên cổng sắt, sau đó cô bé nhìn thấy một chiếc xe địa hình màu đen phóng nhanh trên đường ở phía xa.
“Chà, lái xe nhanh quá, chiếc xe này trông hơi giống xe của dượng thì phải.”
Hân Hân nghi ngờ, xe chạy như bay nên cô bé không trông thấy biển số xe, nhưng rồi bé lại gạt bỏ suy nghĩ kia là chiếc xe của ba Túc Bảo, vì dượng của bé đâu phải người duy nhất lái chiếc xe địa hình màu đen.
Chiếc xe địa hình đột nhiên phanh gấp, quay đầu lại, phóng ngược qua đường.
Một cái đầu nhỏ thò ra ngoài cửa sổ xe, ra sức vẫy tay với Hân Hân.
"Ồ, đứa bé kia trông giống Túc Bảo thật." Hân Hân sờ túi: "Đáng tiếc mình lại không mang điện thoại di động theo, nếu không mình sẽ chụp ảnh đem về cho em ấy xem."
Hân Hân lẩm bẩm chưa đầy một phút thì chiếc xe địa hình đã lao từ bên đường tới, dừng lại trước cửa trường.
Hân Hân: "..."
Lúc này, cô bé thầm nghĩ liệu nụ cười của bé có giống nụ cười gượng gạo của Chuột Jerry hay không?
Trên xe địa hình, biểu cảm của mọi người đều rất nhất quán.
Mộc Quy Phàm hạ giọng, “Khi về nhà, mọi người kín miệng chút nha. Chúng ta đến trung tâm kiểm nghiệm nên mới lỡ giờ về nhà, hoàn toàn không có chuyện quên đón Hân Hân.”
Vẻ mặt của Tô Tử Chiến giống hệt ba cậu, cậu vô cảm nói: "Dượng, số tài khoản ngân hàng của con là 543211234567."
Mộc Quy Phàm: “…”