Sau khi cô nàng rời khỏi trường mẫu giáo thì lập tức quay trở về nhà thay một chiếc váy trễ vai bằng vải voan màu hồng, xõa tung mái tóc xoăn dài rồi đeo thêm một cặp khuyên tai hình quả anh đào nhỏ dễ thương.
Thời gian mà Lâm Tuyết Anh chọn đến nhà họ Tô cũng rất đặc biệt, đúng bảy rưỡi tối.
Đây là lúc giáo viên thường đến thăm nhà học sinh, mọi người vừa mới ăn cơm xong nên đó là khoảng thời gian rảnh rỗi, thoải mái nhất.
Quan trọng là, các thành viên trong gia đình đều có mặt đông đủ...
Đứng trước cửa trang viên nhà họ Tô, Lâm Tuyết Anh sợ đến ngây người.
Địa chỉ của nhà họ Tô không dễ hỏi, cô nàng đã phải tốn rất nhiều công sức mới nhờ được Chu Tiêu xem trộm hộ...
Lúc này, khi thực sự nhìn thấy nhà họ Tô rồi, cô nàng mới cảm thấy cực kỳ sốc.
Căn biệt thự lớn này của người ta quả thật trông rất giàu có.
Trang viên của nhà họ Tô có phần giống với lâu đài Trung u, vừa huy hoàng nguy nga lại vừa lãng mạn.
Lâm Tuyết Anh che giấu sự kinh ngạc của mình, nở một nụ cười lễ phép nhưng lại không mất đi sự đáng yêu với người gác cổng: "Chào anh, tôi là cô giáo của tiểu thư Túc Bảo, tôi tên là Lâm Tuyết Anh, đây là danh thiếp của tôi."
Người gác cửa liếc mắt quan sát cô nàng một chút, nhíu mày, đi vào báo cho quản gia.
Một lúc sau chú Nhiếp đi ra.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tuyết Anh, ông ấy cũng nhíu mày.
Nếu không phải trong lớp của tiểu thư Túc Bảo đúng là có cô giáo tên như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ đuổi cổ cô nàng đi ngay từ khi vừa nhìn thấy mặt rồi —
Làm gì có cô giáo nào lại mặc một chiếc váy dài hở vai đến thăm gia đình của học sinh chứ.
"Xin hãy đi theo tôi." Chú Nhiếp nói.
Lâm Tuyết Anh vẫn chưa nhận ra vấn đề, kìm nén sự phấn khích của mình lại.
Khi vừa bước vào cổng, cô nàng nhìn thấy bản thân trong cái gương treo trước lối vào đại sảnh, chỉ cảm thấy mình vừa dịu dàng lại vừa đáng yêu, để lộ bờ vai tròn trịa mịn màng, hồng phơn phớt nên càng có vẻ ngây thơ e lệ, mơn mởn động lòng người hơn.
Cô nàng cũng sắp bị bản thân mình mê hoặc luôn rồi.
Sau khi đi qua cổng lối vào, lại băng qua một bãi cỏ lớn, vườn hoa, lúc này mới chính thức bước vào tòa nhà chính của trang viên.
Người nhà họ Tô đều có mặt đông đủ, Tô Nhất Trần đang ngồi trên sofa ở tầng một để xử lý việc của công ty.
Mộc Quy Phàm cũng ngồi trên sofa, Túc Bảo đang dựa vào lòng ba mình, một tay anh cầm cuốn sách tranh ảnh, tay kia chống khuỷu tay lên đầu gối, đang thấp giọng dạy cục bột nhỏ nhận mặt chữ.
Nghe nói có cô giáo của Túc Bảo tới thăm nhà, Tô Tử Lâm, Tô Ý Thâm và Tô Nhạc Phi cũng xuống tầng, còn rất nghiêm túc ngồi đợi.
Bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ mặc cái váy màu hồng nhạt trễ vai bước vào, mọi người đều sửng sốt, vẻ mặt khác lạ.
Mộc Quy Phàm nhíu mày lại, thấp giọng hỏi Túc Bảo: "Đây là cô giáo của con à?"
Túc Bảo gật đầu: "Dạ dạ, là cô giáo Anh Đào."
Nhưng mà bé không quá thích cô giáo Anh Đào, Túc Bảo cảm thấy cô giáo Anh Đào không biết phân biệt phải trái, rất hay lừa người.
Mộc Quy Phàm đã đọc hiểu được suy nghĩ này từ biểu cảm của cô nhóc.
Anh cũng biết, cô giáo mà bé con không thích thì có lẽ cũng chẳng phải là một giáo viên tốt.
Bà cụ Tô mím môi, liếc mắt quan sát cô giáo Anh Đào một lượt từ trên xuống dưới, lúc này khuôn mặt hiền từ ngày thường của bà chợt đanh lại, lạnh lùng xa cách không hề thua kém ông cụ Tô chút nào.
Đột nhiên nghe tin có cô giáo tới thăm nhà, bà cụ cũng cảm thấy rất lạ.
Nhưng mà hai ngày trước hiệu trưởng có nói rằng hy vọng có thể đích thân tới tận nhà để xin lỗi Túc Bảo về sự việc lần này, cho nên bà cụ cũng không nghĩ quá nhiều.
Lâm Tuyết Anh vừa vào nhà đã bị sốc trước cảnh tượng ở trước mặt.
Anh đẹp trai, ở đây có rất nhiều anh đẹp trai!
Trái tim cô nàng đập lia lịa, trong đầu bất giác hiện lên một hình ảnh —
Trong cung điện huy hoàng nguy nga, cô nàng mặc một chiếc váy công chúa trắng như tuyết, chậm rãi bước xuống cầu thang.
Bên cạnh là năm người đàn ông cao lớn đẹp trai mặc lên người bộ đồng phục kỵ sĩ.
Trong đó người cao lớn và đẹp trai nhất đang nắm lấy tay cô nàng, bốn người khác thì nhìn cô nàng một cách mê đắm, dịu dàng nói: [Buổi sáng tốt lành... Công chúa Anh Đào thân ái của tôi.]
Lúc này bên tai truyền đến một giọng nói: "Cô giáo Anh Đào?"
Bà cụ Tô không vui nhìn Lâm Tuyết Anh.
Vừa bước vào nhà, bà cụ đã thấy cô nàng thẫn thờ nhìn chằm chằm mấy đứa con trai của mình rồi, trực giác của một người phụ nữ khiến bà cụ cảm thấy rất không vui.
Lâm Tuyết Anh vội vàng nói: "Chào mọi người! Tôi là cô giáo Anh Đào của Túc Bảo, Lâm Tuyết Anh, mọi người cũng có thể gọi tôi là tiểu Anh Đào ạ!"
Tất cả mọi người trong nhà họ Tô: "..."
Bà cụ Tô nhận lấy danh thiếp mà chú Nhiếp đưa cho, ánh mắt sắc bén quan sát cô nàng: "Sao cô lại đột nhiên tới thăm nhà vậy, mà bên phía trường học cũng không thấy báo trước?"
Tô Ý Thâm bưng một ly cà phê, gật đầu nói: "Cô giáo Hoa – giáo viên chủ nhiệm cũng không báo trước cho chúng ta biết."
Lâm Tuyết Anh thuận thế nhìn qua thì thấy Tô Ý Thâm mặc áo trắng quần xám đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau… Trái tim cô nàng lập tức loạn nhịp.
"A… Chuyện này, ừm, là lỗi của chúng tôi... Là do cô giáo Hoa đã quên phải báo trước cho mọi người."
Sắc mặt Tô Nhất Trần lạnh lùng, con ngươi hiện lên sự lạnh lẽo: "Quên không báo trước?"
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Tuyết Anh đỏ lên, ui, là tổng giám đốc Tô kìa!
Lạnh lùng đẹp trai như một đoá hoa cao lãnh... Tổng công?
Giọng nói của cô nàng không khỏi trở nên ngây thơ: "Vâng, đúng vậy. Lần này tôi thay mặt nhà trường đến thăm hỏi gia đình, rất xin lỗi về chuyện xảy ra lần trước!"
"Đều là do trường chúng tôi quản lý không tốt, cũng là do tôi đã sơ suất, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm rất lớn... Cho nên hiệu trưởng đã cử tôi tới đây để xin lỗi trực tiếp."
Tô Nhất Trần không nói gì, liếc mắt nhìn chú Nhiếp một cái.
Chú Nhiếp hiểu ý, lặng lẽ ra ngoài gọi điện thoại cho hiệu trưởng.
Bà cụ Tô nhàn nhạt nói: "Ngồi đi."
Trong lòng Lâm Tuyết Anh mừng thầm, cô nàng rất muốn ngồi vào cái ghế sofa bên kia nhưng vì để thể hiện mình là một người lễ phép và có chừng mực, cô nàng đã chọn chiếc sofa đơn ở đối diện cái sofa đó.
Cô nàng nhìn về phía bà cụ Tô, nở một nụ cười ngây thơ: "Bà Tô, bà đã ăn cơm chưa ạ?"
Lúc nói ra lời này, trong đầu Lâm Tuyết Anh lại vô thức hiện lên một hình ảnh khác —
Bà cụ Tô là nữ hoàng quyền uy nhất ở trong cung điện, bà cụ rất thích mình, vẫn luôn phiền não vì không biết phải cho mình đính hôn với đứa con trai nào...
Lại chợt nghe thấy giọng nói lạnh như băng của bà cụ Tô vang lên: "Cô nói xem?"
Lâm Tuyết Anh: "A... Ờm, chắc là ăn rồi ạ? Ha ha, con ngốc quá, không biết ăn nói, khiến bà chê cười rồi."
Nói rồi cô nàng còn ảo não gõ nhẹ vào đầu mình: "Thật là ngốc, thật là ngốc…"
Người nhà họ Tô: "..."
Có hơi khoa trương rồi đó!
Túc Bảo nhìn chằm chằm nữ quỷ trên đầu Lâm Tuyết Anh, giờ phút này nữ quỷ đã đồng bộ với Lâm Tuyết Anh.
Cũng là ánh mắt si mê.
Lúc thì nhìn cậu cả, trong mắt hiện lên vẻ thẹn thùng, không biết đang nghĩ cái gì nữa.
Lúc lại nhìn ba của bé, bỗng nhiên che mặt lại, xấu hổ lắc lắc bả vai.
Lúc sau lại nhìn cậu hai, cậu út, cậu năm của bé...
Kỷ Trường cười nhạo một tiếng: "Hừ, không biết trong đầu cô nàng này đã tưởng tượng ra bao nhiêu kịch bản nữa."
Hắn ngồi khoanh chân, lật xem quyển sách trong tay.
"Phần lớn mấy con quỷ hoa tâm như vậy đều sống trong ảo tưởng của bản thân. Nhìn thần sắc của người ở trước mắt này, có lẽ là đã xem không ít bộ phim truyền hình não tàn rồi."
Ví dụ như "Tôi ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt, như muốn tắt thở, trong vô thức tôi đã yêu anh ấy sâu đậm, thế nhưng tôi không thể phụ lòng xxx – người yêu tôi sâu sắc, tôi quả thật rất khổ sở"...
Kinh điển nhất là bộ phim truyền hình nào đó, một người phụ nữ nắm lấy tay của hai người đàn ông, nói: "Xxx, yyy, cả hai anh đều từng có quan hệ thân mật nhất với em... Từ nay về sau xin hai người đừng nói ra mấy câu như là 'ai là ba của đứa bé' nữ có được không? Em hy vọng hai anh có thể biến việc tranh giành em thành sự chăm sóc âm thầm... Ba người chúng ta sẽ sống cùng với nhau..."
Kỷ Trường nghĩ đến đây, bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê dại.
Mary Sue không đáng sợ.
Đáng sợ nhất là Mary Sue não tàn phá hủy tam quan, dẫn con người ta đi theo hướng sai lệch.
Túc Bảo nghe sư phụ lải nhải một lúc, có hơi hiểu được rồi.
Vì để có thể tìm hiểu thêm về Mary Sue, bé quyết định lát nữa sẽ nhờ anh Tử Du tìm hộ bé mấy bộ phim truyền hình mà sư phụ đã kể để xem thử...
Đúng lúc này, chú Nhiếp nói chuyện điện thoại xong bước vào trong nhà.