Túc Bảo hồ nghi nhìn sang bên cạnh anh: “Có nữ quỷ đâu ạ!”
Có điều, trên người cậu tư của cô bé có âm khí.
Tô Lạc lập tức đáp: “Con không nhìn thấy được cũng là lẽ thường tình, nó ở ngay…”
Anh vừa toan chỉ tay sang bên cạnh thì phát hiện nữ quỷ đã lặn mất tăm.
Tô Lạc kinh ngạc nhìn quanh quất, thật sự không thấy bóng dáng nữ quỷ nữa.
Chạy rồi ư?
Kỷ Trường lập tức bay ra ngoài kiểm tra, chẳng mấy chốc đã quay về phòng, nói: “Chắc là chạy rồi, chạy cũng nhanh thật!”
Hắn nhìn Tô Lạc: “Dính sát khí âm thì có lẽ gặp phải ác quỷ.”
Túc Bảo hỏi: “Phải làm sao ạ?”
Ánh mắt Kỷ Trường khẽ vụt qua một tia sáng, còn làm sao nữa, nếu ác quỷ tìm đến Tô Lạc thì cách đơn giản nhất chính là lấy Tô Lạc làm mồi nhử câu con cá ‘ác quỷ’ thôi.
Túc Bảo đứng trên giường, vừa vặn cao đến ngực Tô Lạc.
“Cậu tư, cúi đầu!” Cô bé kiễng chân, cố gắng với tay.
Tô Lạc lập tức cúi người.
Túc Bảo vỗ nhẹ lên đầu anh, miệng lẩm bẩm: “Xoa đầu chó, mọi sự khỏi phải lo.”
Sau đó đôi tay nhỏ của cô bé tiếp tục vỗ lên vai Tô Lạc: “Sờ chân chó, thuận buồm xuôi gió.”
Tô Lạc: “…”
m khí mà anh không nhìn thấy đã bị Túc Bảo vỗ cho tiêu tán.
Tô Lạc chỉ cảm giác nặng nề biến mất, lòng cũng bình tĩnh lại.
Khóe miệng anh khẽ giật, anh nói: “Ai dạy con đấy?”
Túc Bảo thật thà khai ra: “Sư phụ con dạy!”
Tô Lạc: “…”
Anh cả từng nói với anh rằng bên cạnh Túc Bảo có một người sư phụ, nhưng cũng có thể do cô bé con bị ngược đãi trong thời gian dài nên hoang tưởng ra một người luôn ở bên bảo vệ mình.
Có điều vẫn còn một khả năng là, sư phụ của Túc Bảo thực sự tồn tại, nếu không tại sao khi trước Túc Bảo lại biết số điện thoại của Tô Ý Thâm?
Lúc ấy Tô Lạc không cho là đúng, anh hướng đến khả năng Túc Bảo có vấn đề về tâm lý, thậm chí anh và Tô Nhất Trần còn cãi nhau một phen vì Tô Nhất Trần không đưa Túc Bảo đi gặp bác sĩ tâm lý…
Nhưng bây giờ….
Tô Lạc vô thức muốn đẩy gọng kính, nhưng chợt phát hiện ra mình không kịp vớ cặp kính trong khách sạn.
Tô Nhất Trần cầm máy tính bảng bước vào, nói: “Có phải em vẫn chưa tỉnh ngủ không? Xem thử tin giải trí buổi sáng đi, đảm bảo tỉnh hẳn cơn buồn ngủ!”
Tô Lạc nhận máy tính bảng, đập vào mắt anh là một dòng chữ đen đậm.
‘Hình tượng ảnh đế Tô Lạc sụp đổ. ’
Cùng với dòng chữ là hình ảnh đi kèm. Trong hình, anh đang mặc đồ ngủ chạy như điên khỏi khách sạn, động tác của anh chẳng khác nào Tôn Ngộ Không vừa được thả ra khỏi Ngũ Hành Sơn, chỉ còn thiếu dòng chữ: ‘Tôi thoát ra rồi, tôi thoát ra rồi.’
Tô Lạc vừa nghĩ vậy thì ngón tay anh trượt xuống dưới, quả nhiên một cư dân mạng đã ghép hình ảnh của anh với Tôn Ngộ Không.
Tô Lạc: “…”
Cộng đồng mạng bùng nổ, thi nhau đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến ảnh đế Tô Lạc không màng hình tượng chạy khỏi khách sạn, sau một đêm thì lặn mất tăm mất tích.
Có người đoán anh bị mộng du. Lại có người nói chắc chắn anh say rượu.
Các fan của anh lại nói anh nhập vai quá sâu, chắc lần này anh sắm vai người điên nên mới vậy, quả thật quá tận tâm với công việc mà!!!
Thế nhưng, một số người lại phản bác, đây không phải nhập vai người điên, mà giống như gặp phải ma quỷ….
Tô Lạc rất muốn trả lời: Anh đoán quá chuẩn!!
Nhưng anh phải chú ý tới thân phận của mình…..
Lúc này Tô Lạc nhận được một cuộc gọi….
Anh thanh minh trên weibo: Xin lỗi, sức khỏe của mẹ tôi không tốt, tối qua tình hình thay đổi đột ngột nên tôi vội về nhà.
Nhớ tới chuyện bà cụ Tô đứng dậy buổi sáng, Tô Lạc cảm thấy lời giải thích này không hẳn là nói dối.
Mẹ của anh có thể đứng dậy mà còn không tính là tình hình thay đổi đột ngột ư?
Các fans:
[Hóa ra là như vậy. Huhu, anh trai thật sự quá hiếu thảo mà! Chạy vội như vậy, mẹ của anh trai không sao chứ….Xin ông trời ban phúc cho dì ấy….]
[Nghe ngữ khí của ảnh đế thì chắc tình hình của dì không ổn lắm nhỉ!]
[Ngữ khí của anh trai khi đăng bài trên weibo những lần trước không giống lần này! Nhất định là dì xảy ra chuyện rồi…Hu hu, hi vọng dì không sao! Cầu nguyện!!]
[Tôi khóc rồi, sao anh trai lại phải chịu cú sốc lớn như này! Khóc to!]
Ngay sau đó, một đám fans không rõ nội tình đăng bình luận như chơi đô-mi- nô:
[Dì lên thiên đường bình yên nhé! Cầu nguyện cho dì!]
[Thắp nến, thắp nến!]
[Hu hu, dì Tô lên đường bình yên! Thắp đèn, thắp đèn, thắp đèn!]
[Nguyện trên thiên đường không còn bệnh tật, anh trai hãy nén bi thương nhé! Cầu nguyện.]
Lúc này, bà cụ Tô vừa mừng rỡ vừa hoảng loạn kể lại chuyện mình có thể đứng dậy với ông cụ Tô, ông bèn nói lập tức tới bệnh viện kiểm tra.
Bà cụ Tô cầm di động lên thì chợt thấy các website lớn đồng loạt đăng tin: Mẹ của diễn viên Tô Lạc đã qua đời đêm qua….
Các bình luận bên dưới đều có biểu tượng thắp nến đi kèm.
Bà cụ Tô: “???”
Bà vẫn chưa chết đâu nha???
Bà nhìn lại bài đăng trên weibo của Tô Lạc, khóe miệng khẽ giật.
Mẹ cảm ơn con, con đúng là đứa con ngoan của mẹ!
Sau khi đăng bài, Tô Lạc không theo dõi bình luận mà chân thành nói với Túc Bảo: “Túc Bảo, cậu tư sai rồi, tối qua cậu không nên không tin tưởng con!”
Túc Bảo nở nụ cười mềm mại đáng yêu: “Không tin lời Túc Bảo thì chỉ có chịu thiệt ngay thôi!”
Tô Lạc: Con nói gì cũng đúng!!
Lúc ăn bữa sáng, Tô Lạc bị bà cụ Tô thụi cho một trận. Lúc này anh mới biết đến vụ hiểu nhầm trên mạng.
Anh lập tức lên mạng giải thích rằng mẹ anh không sao, đừng nói bậy!!
Các fans:
[Dì không sao là tốt rồi, cầu mong mọi thứ đều tốt đẹp!]
[Chắc chắn anh trai đang kìm nén nỗi đau trong lòng.]
[Sao anh trai lại gặp phải chuyện này! Khóc to!]
[Dì phải vào ICU sao?]
Tô Lạc: “…”
Ăn cơm sáng xong, Tô Nhất Trần chuẩn bị đưa bà cụ Tô với ông cụ Tô tới bệnh viện, còn Mộc Quy Phàm thì đưa Túc Bảo và Hân Hân tới mầm non.
Lòng Tô Lạc thắt lại, thế anh phải làm sao?
Nghĩ tới nữ quỷ kia…
Lông tơ trên cánh tay anh lặng lẽ dựng đứng!!
Tô Lạc nói: “Túc Bảo, cậu tư dạy con cách trốn học, con muốn nghe không?”
Mộc Quy Phàm: “…”
Không ngờ người này dám dạy hư cô bé con ngoan ngoãn nhà anh?
Mộc Quy Phàm nhìn Tô Lạc bằng ánh mắt thiếu thiện cảm.
Túc Bảo chỉ tay về phía cánh cửa nhà chính, an ủi: “Cậu tư đừng lo lắng, chỉ cần cậu không bước chân ra khỏi cửa chính là được! Ngoan ngoãn ở nhà chờ con tan học nha!”
Dứt lời, cô bé lại xoa ‘đầu chó’ của Tô Lạc.
Tô Lạc luôn cảm thấy Túc Bảo đối đãi với anh như với một đứa trẻ.
Lần này Tô Lạc không nghi ngờ lời Túc Bảo nữa mà dứt khoát ở yên trong nhà.
Nhưng ngoài cửa lớn của trang viên bỗng truyền tới tiếng ồn, chú Nhiếp vội vã chạy vào nói với Tô Lạc: “Tứ thiếu gia, bên ngoài có vài người kêu là người nhà của fan của cậu, nghe đâu fan nhảy lầu tối qua nên đám người nhà này muốn cậu giải thích.”
“Cũng không biết tại sao họ lại tìm ra địa chỉ trang viên….”
Lòng Tô Lạc trầm xuống, nghĩ tới nữ quỷ kia, anh hỏi: “Nhảy lầu ở nơi nào?”
Chú Nhiếp đáp: “Tối qua lúc 12h đúng, nhảy xuống từ lầu 44 khách sạn Cissine.”
Vừa vặn chính là khách sạn tối qua Tô Lạc ở.
“Nhưng hình như người hâm mộ này hơi có vấn đề, lúc tự sát cô ta mặc một bộ đồ màu đỏ, còn để lại một đôi giày cao gót đỏ ở hiện trường--Chính là loại giày đeo khi kết hôn.”
"Hai ngọn nến đỏ được thắp sáng ở hai bên gương trang điểm, còn bài đăng cuối cùng trên weibo của cô ta trước khi tự sát đêm qua là..."
Chú Nhiếp tìm một tài khoản rồi mở ra cho Tô Lạc xem.
Bài đăng trên weibo có nội dung: Đêm nay, tôi sắp gả cho anh trai rồi.
Hình ảnh đăng kèm là tấm ảnh ghép giữa Tô Lạc với cô gái trang điểm đậm.
Tô Lạc híp mắt nhìn tấm hình.
Hình như cô gái này không phải nữ quỷ đêm qua anh thấy?
Lẽ nào đêm qua không chỉ có một nữ quỷ ngủ bên cạnh anh ư?
Chú Nhiếp hỏi: “Tứ thiếu gia, cậu mốn ra ngoài gặp người thân của cô gái đó xem sao không?”
Tô Lạc không nghĩ gì đã từ chối: “Chú đi giải quyết chuyện này là được.”
Túc Bảo đã dặn anh ở nhà rồi.
Tình tiết trong phim cũng thường như vậy, vai chính dặn dò vai phụ không được ra ngoài, nhưng vai phụ khăng khăng đòi ra, cuối cùng đương nhiên là vai phụ bỏ mạng.
Vì vậy anh không thể ra ngoài được, có chết đói anh cũng không rời khỏi nhà chính nửa bước.
Mầm mống chết chóc thường xuất hiện ở nửa sau phim truyền hình đã bị Tô Lạc bóp chết từ trong trứng nước.