Mục lục
Độc sủng công chúa nhỏ của tám người cậu - Túc Bảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túc Bảo trợn trừng hai mắt: “Mau đuổi theo!”

Tô Nhất Trần bế Túc Bảo lên, rảo bước lên xe.

Túc Bảo ghé vào hàng ghế điều khiển phía trước, ngón tay nhỏ chỉ về một hướng: “Bên kia, bên kia!”

Tô Cẩm Ngọc không thể di chuyển trực tiếp dưới ánh mặt trời, vậy nên Kỷ Trường đã đuổi theo trước.

Lần đầu tiên quỷ xui xẻo cảm thấy mình lại nhẹ nhàng đến vậy, cũng không biết là do sức lực của Túc Bảo quá lớn hay là do nguyên nhân khác nữa?

Nó đâm thẳng vào tầng cao của một khách sạn nào đó giống như một quả pháo.

Xuyên qua lớp kính sát sàn của khách sạn, “ruỳnh” một phát đập thẳng vào cái bồn cầu trong một căn phòng của khách sạn.

Có một người đàn ông đang ngồi trên bồn cầu, anh ta cầm điện thoại, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức bắn phân ào ạt.

“Phù... Phê quá.”

Quỷ xui xẻo: “...”

Con mẹ nó chứ!

Ngươi phê, nhưng ông đây xui xẻo chết mất!

Tuy rằng nó là quỷ, không đến mức sẽ bị dính phân của người sống.

Nhưng quả thật rất đen đủi!

Quỷ xui xẻo hùng hùng hổ hổ bò dậy đang định rời đi, lúc này bỗng nhiên phát hiện —

Nó chợt cúi người dí sát vào người của người đàn ông đang ngồi xổm trên bồn cầu này, không đi nổi nữa.

“Hở?” Quỷ xui xẻo sửng sốt trong giây lát: “Khớp với bát tự của ta ư?!”

Nó suýt chút nữa là cười ra tiếng, đây là lần đầu tiên nó may mắn như vậy trong mười bảy năm qua, quả nhiên tìm mọi cách tiếp cận Tô Cẩm Ngọc rất có ích!!

Tô Cẩm Ngọc đúng là một con quỷ may mắn, u hoàng* đó!

(*) dân chơi game hay có thuật ngữ châu u = người may mắn và châu Phi = người xui xẻo; u hoàng là chỉ một người cực kỳ may mắn

Quỷ xui xẻo nằm trên đầu người đàn ông, hung hăng hít một hơi.

“A ~ đây là mùi của ký chủ... Nói...”

Quỷ xui xẻo đột nhiên ngửi thấy một mùi phân thum thủm.

“...”

Người đàn ông ngồi xổm trong nhà vệ sinh lau mồ hôi trên mặt, nhấn nút xả nước rồi nhanh chóng gửi tin nanh ta trong điện thoại.

[Sếp, hiện tại tôi sẽ trả phòng, lát nữa hai giờ sẽ lên máy bay, đến sáu giờ chiều là có thể tới thành phố A rồi!]

Bên kia gửi lại tin nanh ta: Buổi tối tôi phải đi xã giao, cậu đến nơi thì tới khách sạn xxx đặt phòng trước đi.

Quỷ xui xẻo nhìn thoáng qua điện thoại của người đàn ông.

“Cao Viễn Hàng... Ồ, ngươi tên là Cao Viễn Hàng hả... He he.” Quỷ xui xẻo sờ đầu Cao Viễn Hàng.

Cao Viễn Hàng nanh ta lại một câu được, không biết tại sao cổ lại chợt thấy lạnh buốt.

Anh ta xem đồng hồ, lập tức đứng dậy, sau đó nháo nhào thu dọn đồ đạc trong phòng, vội vàng đi trả phòng.



Quỷ xui xẻo cứ nằm trên đầu Cao Viễn Hàng như vậy, cuối cùng rời khỏi nhà vệ sinh, rời khỏi căn phòng kia, nó thở phào nhẹ nhõm.

Cao Viễn Hàng kéo va li đi dọc theo hành lang của khách sạn, lúc sắp đi đến trước cửa thang máy lại đột nhiên vấp phải tấm thảm, bổ nhào xuống đất.

Điện thoại của anh ta bay ra ngoài, thật trùng hợp, điện thoại đã bay thẳng tới lối thoát khẩn cấp — bay ra theo lối vào của thang bộ.

Bùm bùm...

Điện thoại lăn thẳng một đường xuống dưới, con Iphone 13 mà anh ta mới mua đã vỡ màn hình như vậy đó.

Cao Viễn Hàng đuổi theo nhặt lên điện thoại lên, suýt chút nữa đau đến chết đi sống lại: “Mẹ nó!”

Nhưng anh ta không biết, đây mới chỉ là khởi đầu cho xui xẻo của anh ta mà thôi.

Cao Viễn Hàng tự coi như mình xui xẻo, cầm theo điện thoại đi trả phòng, kết quả điện thoại bị hỏng màn hình, không thể bật lên để trả tiền phòng được.

Lăn lộn một hồi mới giải quyết xong, kết quả đến trễ giờ bay.

Bất đắc dĩ phải lên vội chuyến tiếp theo, lúc tới được thành phố mà anh ta đi công tác, đã là mười hai giờ đêm rồi!

Gọi điện thoại hỏi thì khách sạn mà mình đã nhờ người đặt phòng trước khi lên máy bay vẫn chưa được đặt xong.

Anh ta chạy vội tới khách sạn mà sếp nhà mình đã chỉ định, nhân viên lễ tân nói: “Xin lỗi anh, chỉ còn lại một phòng...”

Cao Viễn Hàng vội vàng nói: “Đặt giúp tôi luôn.”

Lễ tân khựng lại: “Thưa anh, gian phòng này không thích hợp cho lắm...”

Điện thoại của Cao Viễn Hàng vang lên, nhưng anh ta không có cách nào bắt máy được, chỉ vội vàng nói: “Không có gì thích hợp hay không thích hợp, bảo cô đặt thì cô đặt đi!”

Ngoài việc đặt gian phòng này ra thì anh ta còn có thể làm gì khác nữa chứ.

Khách sạn mà sếp chỉ định là khách sạn hạng sang bậc nhất, dù là phòng tiêu chuẩn cũng tốt hơn phòng hạng sang của khách sạn quanh đây.

Lát nữa anh ta sẽ ra ngoài tìm khách sạn khác vậy.

Lúc đang nghĩ như vậy, một tia sét bỗng nhiên xẹt qua bầu trời, ầm ầm ầm không dứt bên tai, gió mạnh gào thét... trong phút chốc trời chợt đổ cơn mưa to.

Cao Viễn Hàng: “...”

Anh ta hết chỗ nói rồi, mượn điện thoại của lễ tân gọi cho sếp, giải thích nguyên nhân.

Buổi tối.

Sếp nheo mắt nhìn căn phòng trước mặt và cậu trợ lý mà mình mới tuyển vào làm.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường.

Còn là loại giường nước, hình trái tim, trang trí rất khéo léo, không chỉ có một tấm rèm như ẩn như hiện mà ở trên đầu giường còn treo một bộ... còng tay nữa.

Đèn là ánh sáng màu hồng đào mập mờ, trên sàn nhà trải cánh hoa hồng lãng mạn, trên bàn đặt một cái khay đồ nhỏ, đựng cái thứ được gọi là dầu bôi trơn.

Cao Viễn Hàng như bị sét đánh giữa trời quang.

Lễ tân nói không thích hợp là cái kiểu không thích hợp này ấy hả???!

Anh ta vội vàng xua tay: “Sếp, anh hãy nghe tôi giải thích!”

“Tôi cũng không biết sao hôm nay lại xui xẻo như vậy nữa, điện thoại bị rơi hỏng, lỡ chuyến bay, gọi nhờ người đặt trước khách sạn thì đối phương đặt nhầm mất...”

“Hỏi mượn điện thoại của mấy người trên sân bay mà không mượn được, muốn bắt xe taxi rồi mượn điện thoại của tài xế, nhưng không ngờ rằng điện thoại của tài xế lại hết pin...”

“Ban nãy lễ tân nói chỉ còn lại một gian phòng, tôi chỉ muốn đặt nhanh cho xong thì điện thoại lại vang lên...”



“Thật ra tôi đang chuẩn bị ra ngoài tìm khách sạn khác rồi, nhưng trời lại đột nhiên đổ cơn mưa to, ban nãy ngài cũng nghe thấy rồi đó, tôi gọi điện thoại hỏi một vòng, khách sạn ở quanh đây đều kín người cả rồi...”

Sếp không có biểu cảm gì: “Được rồi. Thời tiết này tôi cũng không thể để cậu ngủ ngoài sảnh khách sạn được, cậu...”

Vốn dĩ sếp định nói, hai người tạm ngủ một đêm.

Nhưng nhìn cái giường kia, một lời khó nói hết.

Cao Viễn Hàng lập tức nói: “Sếp, tôi ngủ sô pha!”

Sếp liếc nhìn chiếc sô pha đơn kia một cái, không nói thêm gì.

Cao Viễn Hàng sợ đến toát mồ hôi, thấy sếp lạnh mặt bật máy tính lên bắt đầu xử lý công việc, mà anh ta ngồi trong phòng cảm thấy mình như kẻ thừa, giống như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than vậy.

Anh ta khụ một tiếng: “S-sếp, anh còn chuyện gì cần tôi làm nữa không?”

Sếp cũng không ngẩng đầu lên: “Hết rồi.”

Cao Viễn Hàng: “Vậy, tôi đi tắm trước nhé?”

Động tác của sếp khựng lại một chút.

Cao Viễn Hàng hận không thể cho tát cho mình hai phát!

Gì mà đi tắm chứ! Sao lại bảo là đi tắm!

Cũng may sếp rất biết thông cảm, mặt lạnh như tiền nói: “Ừ.”

Cao Viễn Hàng lập tức chạy vào phòng tắm như đi trốn, hơn nữa không bao giờ muốn ra ngoài nữa.

Quỷ xui xẻo nằm trên đầu Cao Viễn Hàng.

Ở trong tù nhiều năm như vậy, nó đã chán ngán vô cùng.

Lúc này nó chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị!

“He he, ông đây xui xẻo nhiều năm như vậy, không thể để một mình ta xui xẻo được...”

Quỷ xui xẻo nhìn về phía tấm rèm trước cửa phòng tắm...

Cao Viễn Hàng vừa mới cởi sạch, bật vòi sen lên, xoa xà phòng khắp người.

Bỗng nhiên bàn chân giẫm trượt, đập thẳng đầu lên tường kính phòng tắm, đau đến mức anh ta phải đỡ tường hít hà.

Kết quả tay không cẩn thận nhấn trúng công tắc mở rèm.

Chỉ nghe mấy tiếng “rè rè rè rè” vang lên...


Tấm rèm mở ra hai bên một cách lãng mạn.


Tường kính trong suốt, đã để lộ cơ thể anh ta không sót một chút gì.


Sếp theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai tay Cao Viễn Hàng đang chống trên tường kính, tóc đang nhỏ nước tí tách, cặp mắt “ngơ như nai tơ” đang nhìn về phía mình, ánh mắt mờ mịt trống rỗng.


Sếp: “...”


Cao Viễn Hàng: “...”


Thấy mặt sếp đen sì, Cao Viễn Hàng suýt chút nữa quỳ xuống —


Không phải, sếp, anh hãy nghe tôi giải thích!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK