Mục lục
Độc sủng công chúa nhỏ của tám người cậu - Túc Bảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bà cụ Tô không nói nên lời: “Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con như vậy hả?”

Bà nói tiếp: “So cái gì với Mộc Quy Phàm không so, lại đi so chống đẩy, đọ sức như vậy chẳng thà đọ xem một giờ vung búa tạ được bao nhiêu lần!”

Hân Hân nói: “Có đọ vung búa tạ thì dượng con cũng sẽ thắng chắc thôi!”

Tô Tử Du nói: “Chú năm, chú không thắng nổi đâu!”

Tô Nhạc Phi: “…”

Đáy mắt Mộc Quy Phàm thoáng hiện ý cười, anh nói: “Ăn cơm nào!”

Mấy đứa nhóc lập tức vui vẻ bưng bát cơm lên, cắm cúi ăn.

Tô Tử Tích bỗng ngẩng đầu lên: “Gì cơ, dượng chống đẩy hơn hai ngàn cái mà chỉ cần bốn mươi phút ạ?”

Mọi người: “…”

Bà cụ Tô hơi lo lắng.

Lần trước bà nghe Túc Bảo kể chuyện Tô Tử Tích bị ngã từ ban công tầng hai xuống lầu khi cậu bé mới hai - ba tuổi.

Cung phản xạ siêu chậm của cậu thực sự khiến người ta nghi ngờ liệu não cậu có bị tổn thương không… Liệu có di chứng gì sau cú ngã không?

Bà cụ Tô quyết định tìm cơ hội đưa Tô Tử Tích đi kiểm tra não.

Ăn xong, Túc Bảo trở về phòng ngủ đến trưa.

Bà cụ Tô không nói năng gì, chỉ làm thêm món bánh bao tôm vào bữa trưa.

Không biết Túc Bảo tỉnh dậy khi nào, mãi đến khi trên lầu truyền xuống tiếng cạch cạch, bà cụ Tô mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trên lầu.

Túc Bảo đang kiễng chân, nhoài người lên cửa, trong tay cầm một cái tuốc nơ vít.

“Tìm trụ khóa...đưa tuốc nơ vít vào đây…”

Bấm, bấm, bấm ~

Khóa cửa đã được cạy thành công.

Túc Bảo: “Oa... tuốc nơ vít thật lợi hại!”

Tiểu Ngũ vừa nghe tiếng tuốc nơ vít, đột nhiên duỗi cổ ra co rút nhịp nhàng, miệng hát: “Tuốc nơ vít, tuốc nơ vít, nửa đêm thức dậy lắp sàn, lửa bùng lên rồi đào tuyết, ~ hohohohoho ~!”

Túc Bảo vui vẻ hát đáp lời: “Tuốc nơ vít, tuốc nơ vít, trời mỗi lúc một sáng, chúng ta cùng hét to mở cửa đi, ~hahahaha~”

Tiếng hahaha được hát bởi một người và một con vẹt!

Bà cụ Tô vừa đi lên lầu đã nhìn thấy Túc Bảo và Tiểu Ngũ đang ca hát vui vẻ, Tiểu Ngũ đang đứng trên vai Túc Bảo, còn Túc Bảo đang cầm một chiếc tuốc nơ vít trong tay.

Vừa hát vừa phá nhà !!!

Ổ khóa của vài cánh cửa đã bị cạy, tay nắm cửa đã rơi ra.

Túc Bảo cậy ổ khóa ngày càng thành thạo!

Thái dương bà cụ Tô bỗng giật liên tục.

“Túc…. Bảo…!”

Túc Bảo đang phá nhà vui vẻ thì chợt thấy sống lưng ớn lạnh, giọng nói của bà ngoại bỗng vang to bên tai bé.

Bình thường gặp quỷ bé chẳng hề sợ hãi, vậy mà lúc này đây…

Lông tơ trên người cô bé con dựng cả lên, bé dè dặt quay người lại.

Khi thấy đôi mắt bà cụ Tô, Túc Bảo cười rạng rỡ nói: “Bà ngoại!”

Cô bé chạy tới ôm lấy bà cụ Tô, trước tiên cứ phải nắm chặt hai tay bà ngoại cái đã!!!

Ba bé nói bà ngoại có thể chẻ gạch bằng tay không, thật đáng sợ.

Bà cụ Tô nhất thời không thoát ra được, cúi đầu nhìn nụ cười nịnh nọt của cô bé con.

Bà vừa đau đầu vừa buồn cười, hỏi: “Con đang làm gì thế?”

Túc Bảo ngây thơ chớp mắt: “Ngoại ơi, con đang cạy ổ khóa…”

Bà cụ Tô cố kìm nén cảm xúc, 'bình tĩnh' hỏi: “Ai dạy con thứ này?”

Ánh mắt Túc Bảo bắt đầu lảng tránh.

Cô bé cắn môi, nói: “Ngoại ơi, Túc Bảo có thể đền tiền được không? Túc Bảo còn có một bao lì xì lớn vẫn chưa mở ra, có thể dùng để trả nợ…”

Bà cụ Tô không nhịn được nữa, đầu ong ong.

Đền tiền cái quỷ ấy.

Những cánh cửa và ổ khóa trong trang viên nhà họ Tô... mười bao lì xì của Túc Bảo cũng đền không nổi.

Bà cụ Tô nghiêm mặt, duỗi tay nói: “Được, đưa ra đây!”

Túc Bảo buồn bã đi tìm túi xách rồi lấy ra bao lì xì quý giá.

Đó là một phong bao dày, bé đã giấu rất lâu rồi, trước đây có việc gì bé hay dùng bao lì xì nhỏ, không nỡ dùng bao lì xì lớn này.

Bà cụ Tô nhận bao lì xì, mở ra xem xét, nói: “Chưa đủ, chỉ có một phong bao, con dỡ hẳn ba cánh cửa cơ mà.”

Túc Bảo: “….”

Tim bé đau đến rỉ máu, bé buồn bã lấy thêm hai bao lì xì cho bà ngoại.

Bà cụ Tô lắc đầu: “Một cái ổ khóa một vạn tệ, con xem bao lì xì lớn này của con may ra chỉ đủ một cái ổ khóa thôi.”

Túc Bảo: “….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK