Mục lục
Độc sủng công chúa nhỏ của tám người cậu - Túc Bảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con chó săn đã bị Bạch San San và trợ lý cho uống bả chuột vì để quay video.

Túc Bảo gật đầu: "Dạ, nhớ!"

Sau khi rửa mặt cho Túc Bảo, Mộc Quy Phàm mang theo bé trở về.

Sau sự kiện phòng làm việc của Ngô Lương mượn cớ cứu trợ chó mèo, thật ra sau lưng lại mua bán máu chó mèo vào khoảng thời gian trước, nền tảng video ngắn đã tiến hành rà quét một loạt.

Nghiêm khắc điều tra các video liên quan, hơn nữa cư dân mạng đã tự động tổ chức tiến hành duy trì trật tự, một khi phát hiện có người cứu trợ chó mèo nhưng lại không thấy bóng dáng chó mèo, hoặc là nơi cứu trợ chó mèo không khớp với trạm nhận nuôi, sẽ lập tức gửi đi kiểm tra báo cáo.

Loại giao dịch ác độc này quả thật đã giảm hẳn, nhưng lại xuất hiện một đám blogger lấy danh nghĩa cứu trợ, nhân sự kiện lần này hút một đợt lưu lượng, có đôi khi cũng không thể không bội phục "tài năng" của bọn họ, cũng may mặc dù đám người đó có mục đích thương mại nhưng ít nhiều cũng có giúp đỡ việc cứu trợ chó mèo hoang, ít nhất không phải giết hại, hơi không thích hợp một chút thôi đã bị cư dân mạng nhìn thấu rồi, làm gì có ai dám mạo hiểm nữa chứ.

"Như vậy cũng xem như giúp được chó mèo ạ?" Túc Bảo hỏi.

Mộc Quy Phàm gật đầu: "Ừ."

Trong quá khứ hắn cũng là một người lạnh lùng, thế giới này chỉ cho hắn sự ràng buộc đối với non sông, không có tình thân và tình yêu.

Nhưng hôm nay, thế giới này đã mang đến sự dịu dàng, vậy nên hắn bằng lòng canh giữ vì bé ngoan của mình.

Bệnh viện thú cưng.

Mộc Quy Phàm đón chó săn ra ngoài, lúc trước chó săn bị chuốc thuốc độc, cả người gầy gò, da lông ảm đạm, đứng cũng không đứng lên nổi.

Ở bệnh viện điều trị mấy hôm, nó đã khôi phục kha khá, mặc dù nhìn trông vẫn rất gầy, nhưng có tinh thần hơn hẳn.

Trở lại nhà họ Tô, bà cụ Tô đang ôm một chậu hoa bước ra từ trong nhà kính, nhìn thấy Túc Bảo lại dẫn một con chó trở về, bà kinh ngạc nói: "Đây là con chó săn mà con đã nhắc đến lúc trước à?"

Túc Bảo nắm xích chó, gật đầu nói: "Dạ, bà ngoại, con có thể nuôi nó không?"

Trong nhà đã nuôi một con mèo và một con chó rồi, Túc Bảo không xác định liệu bà ngoại có đồng ý không nữa, nếu không đồng ý, vậy thì bé sẽ để ba mang về nhà họ Mộc.

Bà cụ Tô gật đầu nói: "Cũng được. Nhưng mà…"

Đáy lòng Túc Bảo căng thẳng.

Bà cụ Tô nhìn con chó săn.

Cao to như vậy, nhưng lại quá gầy.

"Bảo dì Ngô lấy cho nó chút đồ ăn đi! Gầy đến mức độ này rồi.

Túc Bảo thở phào nhẹ nhõm, vui sướng nói: "Cảm ơn bà ngoại!"

Bé mang theo chó chạy vào bên trong, đột nhiên lại nghe thấy bà cụ Tô nói: "Chờ một chút!"

Đáy lòng Túc Bảo lại căng thẳng… Bà ngoại đổi ý rồi sao?

"Bà ngoại?" Bé quay đầu khó hiểu hỏi.

Bà cụ Tô híp mắt, nhìn chằm chằm trán của bé: "Trán của con bị làm sao vậy?"

Lúc này đến phiên Mộc Quy Phàm căng thẳng.

Lần này anh quên mất không lau vết thuốc đỏ trên trán bé!

Một khối sưng đỏ nhỏ như vậy, thế mà bà cụ vẫn có thể nhìn ra được.

Mộc Quy Phàm xoa xoa đầu Túc Bảo, vô cùng "không cẩn thận" kéo tóc bé xuống, biến thành tóc mái che khuất trán.

"Không có gì, muỗi cắn một cái mà thôi."

Bà cụ Tô đặt chậu hoa trong tay xuống, dùng khăn lông lau tay, vừa đi tới vừa nói: "Thật không?"

Mộc Quy Phàm nắm chặt tay đưa lên miệng ho khan một tiếng: "Ừm. À đúng rồi, tôi phải đi xử lý chút chuyện."

Dứt lời anh lập tức cất bước rời đi.


Bà cụ Tô nửa ngồi xổm xuống, vén tóc trên trán Túc Bảo lên, kết quả nhìn thấy trên trán của bé có một khối sưng đỏ to bằng móng tay cái, còn hơi tím xanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK