"Sao có thể nói chuyện khó nghe như vậy chứ...
Cô gái xinh đẹp rất đau lòng, 'miễn cưỡng' nặn ra một nụ cười, nói: "Không sao, sức lực của tôi vốn đã nhỏ... Hồi tết mẹ tôi giết gà bảo tôi giữ cánh gà, tôi cũng không giữ được nữa... Tôi thường bị người ta hiểu lầm, đã quen rồi..."
Cô ta vừa nói xong một đoạn nhu nhược đáng thương khá dài.
Chợt thấy Túc Bảo xách con chó lên bằng một tay, kẹp ở dưới nách, sau đó bước nhanh về phía trước.
Đừng sợ, bệnh viện thú y ở rất gần, chị sẽ dẫn em đi tìm chú bác sĩ." Túc Bảo vừa đi còn vừa nói.
Nhẹ bẫng như không, thậm chí bé còn có thể rảnh tay nắm lấy tay của chị gái mình: "Chị Tiểu Bát, đi mau!
Cô gái xinh đẹp: "...
Mọi người: "...
Ánh mắt mọi người nhất thời có chút quái dị.
Một đứa bé ba bốn tuổi có thể nhẹ nhàng xách một con chó săn lớn như vậy.
Cô gái này là một người lớn, mà lại không nâng nổi ư?
"Như vậy xem ra, hình như con chó này rất nhẹ...
"Đói đến da bọc xương, mặc dù là chó săn nhưng chắc là cũng nhẹ thôi...
Quần chúng ăn dưa không dám xác định.
Bởi vì chó săn thật sự rất to, đứng dậy có lẽ còn cao hơn cô bé này nhiều, theo lý thuyết thì không nhẹ mới đúng.
Nhưng cô bé này lại có thể nhẹ nhàng ôm lấy nó như vậy, chắc là cũng không nặng đâu...
"Nhưng dù có nói thế nào, sức lực có yếu đi chăng nữa, nhưng có thể yếu hơn một đứa bé ba tuổi được ư?
"Vừa rồi không cảm thấy thế nào, nhưng hiện tại sao càng xem càng thấy giống diễn vậy...
"Ê đúng, vừa rồi rõ ràng cô ta còn cầm điện thoại quay video, hình như là blogger hay sao đó, hay là đang cố ý kiếm fame vậy trời?
Cô gái xinh đẹp giống như bị một bàn tay vô hình tát một phát thật mạnh, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Chết tiệt... Sao trẻ con bây giờ lại đáng ghét như vậy chứ!
Chuyện đã đến bước này, nếu là những lúc khác cô gái xinh đẹp đã rời đi rồi, mặc kệ người khác có nói như thế nào, dù sao lúc lên mạng chưa chắc bọn họ sẽ lướt trúng cô ta.
Nhưng hiện tại...
Ánh mắt cô gái xinh đẹp dính lên người Mộc Quy Phàm.
Tim cô ta đập thình thịch, hoàn toàn không thể khống chế.
Nếu cô ta cứ rời đi như vậy, chẳng phải là ngầm thừa nhận mình giống như lời anh vừa nói ư?
Không được, cô ta phải tiếp tục đâm lao phải theo lao, không vứt bỏ con chó, để cho anh biết cô ta thật sự lương thiện tốt bụng, không phải như anh nghĩ!
Cô gái xinh đẹp cũng không biết là ai đã cho mình dũng khí.
Còn không quên nhấc miếng thịt bò vừa mới đặt trên mặt đất lên, vội vàng đuổi theo.
Trong đám người, trợ lý của cô ta sốt ruột chết đi được.
Người đàn ông này rõ ràng không dễ chọc, cô ta còn đuổi theo làm gì, tư liệu thực tế này cùng lắm thì không cần nữa, dù sao chó hoang trên đường rất nhiều, tìm một con khác rồi cho uống thuốc tiếp không phải là được rồi sao!
Giờ phút này trong mắt cô gái xinh đẹp chỉ có Mộc Quy Phàm cao lớn đẹp trai, sao còn quan tâm được những chuyện này nữa.
Cô ta hoàn toàn không biết, hành vi của mình bây giờ gọi là... vội vã chạy tới để người ta vả mặt.
Hoặc là tự giơ mặt lên cho người ta tát...