Người đàn ông thuật lại quá trình giết người, giết thế nào, ướp xác ra sao.
Sau khi giấu thi thể vào tủ xây trong tường, gã ta mua hai bình thuốc xịt gián và quạt công nghiệp, bật không quản ngày đêm.
Trong hai ngày không có khách đến xem phòng, gã lái xe đến một thành phố khác tiêu hủy chứng cứ còn sót lại, sau đó nhờ bạn cầm chìa khóa qua…
Một vụ án giết người hoang đường, tàn nhẫn, được tính toán tỉ mỉ cứ như vậy ra đời mà không ai phát hiện.
Sau đó là khách trọ Đàm Chỉ Quân tường thuật lại.
“Khoảng tháng sáu tôi chuyển đến đây thuê phòng…”
“Tôi thấy tin cho thuê ở trên mạng, lúc đó cũng đang ở gần, sau khi đến tiểu khu thì gọi điện cho chủ nhà nói muốn xem qua phòng ở.”
Tình trạng tiểu khu vẫn rất tốt, cô ấy xem qua tòa nhà, có phòng khá ồn vì gần đường, các phòng bên trong lại tương đối yên tĩnh.
“Tôi muốn đến xem phòng trong tòa nhà, nếu như cạnh đường thì tôi sẽ không xem…”
“Hôm đó chủ nhà hình như khá bận, giọng nói có hơi khẩn trương, tôi hỏi anh ta thông tin về căn nhà, ở tầng mấy, có ban công không, chủ thuê chỉ vội vàng nói nhà tầng 11 tòa 2 hướng ra ngoài tiểu khu, có ban công, không quá ồn ào… Sau đó cúp điện thoại…”
Bây giờ nhớ lại cũng khiến Đàm Chỉ Quân rất sợ hãi, cô ấy cẩn thận nhẩm tính thời gian, đó không phải là lúc chủ nhà giết người sao?
“Chủ nhà nói anh ta không có ở đây, tôi cũng đang muốn có thời gian nghĩ thêm…”
Thật ra Đàm Chỉ Quân cũng không biết là căn phòng nào, chỉ nghe nói như vậy nên mới đến tòa 2 xem thử.
Đúng là tòa nhà trong cùng của tiểu khu, rất yên tĩnh.
Cảnh sát nghe vậy thì hỏi một câu: “Sau đó cô đến đấy xem sao?”
Đàm Chỉ Quân gật đầu: “Đã đến dưới tầng rồi, tôi thấy không đến xem cũng uổng công… nên tôi muốn xem thử ở tầng 11 có ồn như những gì mình nghĩ không.”
Mặc dù bình thường thường ngủ muộn nhưng cô ấy ngủ không được sâu, tiếng xe đi lại sẽ khiến cô ấy thức giấc.
Đúng lúc có người mang đồ đi xuống, cửa ra vào tòa nhà mở, cô ấy thuận thế vào trong.
Cảnh sát nghe vậy thì nhìn Đàm Chỉ Quân mấy giây.
Người bình thường nghe chủ nhà không có ở đó, không thể vào xem phòng thì đa phần đều chọn rời đi.
Đàm Chỉ Quân thì ngược lại, không ai dẫn đi xem còn tự đi lên xem.
Nhưng đúng là có những người có tính này, cho dù cố gắng vô ích thì vẫn phải lên xem qua, nếu không sẽ không yên lòng.
“Trong camera giám sát, lúc cô vào tòa nhà, người mở cửa là xxx, cô có ấn tượng gì với anh ta không?”
Vẻ mặt Đàm Chỉ Quân khó có thể tin nổi.
Cái gì… Lúc đó đúng là chủ nhà sao?
Cô ấy bối rối nói: “Tôi, tôi không quá để ý…”
Đàm Chỉ Quân cẩn thận suy nghĩ: “Tôi chỉ nhớ lúc đó anh ta rất vội đi, khi mở cửa còn va vào cánh cửa một cái nữa.”
Cảnh sát gật đầu: “Cô nhớ kĩ lại xem, cô có thể xác nhận đó là chủ nhà đang thuê của mình không?”
Sắc mặt Đàm Chỉ Quân trắng bệch, nghĩ một lúc lâu vẫn lắc đầu: “Tôi không chắc lắm…”
Chỉ gặp thoáng qua nên cô ấy không để ý.
Sau đó cô ấy lên tầng, đến phía phòng hướng ra ngoài tiểu khu, ở đó có hai phòng, cô ấy không biết là phòng nào.
“Tôi cũng chỉ đứng ngoài hành lang một chút nghe âm thanh bên ngoài, xác định ở trên này không nghe được tiếng còi xe ở bên ngoài…”
Cô ấy rất hài lòng với căn phòng kia, nhắn tin cho chủ nhà hẹn lần sau đến xem phòng rồi rời đi.
Mộc Quy Phàm mang theo Túc Bảo nghe thẩm vấn của hai người, hỏi: “Sao rồi, có thu hoạch gì không?”
Túc Bảo nhìn về phía nữ quỷ: “Thế nào, có thu hoạch hở?”
Nữ quỷ nhìn chằm chằm hung thủ rồi đột nhiên đi theo.