Mục lục
Độc sủng công chúa nhỏ của tám người cậu - Túc Bảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ Tô thầm thở dài trong lòng, không nhẫn tám vạch trần bé.

“Thế à, Túc Bảo nhà ta giỏi quá trời quá đất luôn.” Bà cụ Tô hiền từ vươn tay vuốt ve mái tóc suôn mượt của bé, tiện thể cởi dây buộc tóc sắp rớt xuống, chải lại tóc bé cho gọn gàng.

Túc Bảo thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bà ngoại không cần lo lắng, vì mợ không cắn người đâu ạ.”

Cuối cùng, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía Diêu Linh Nguyệt.

Từ lúc bước chân vào cửa, Diêu Linh Nguyệt cứ thế nhìn chằm chằm Tô Tử Du, hai mắt không thèm chớp lấy một lần, nhìn chẳng giống người sống tẹo nào.

Quần áo của cô ấy vừa cũ vừa nát, từ kiểu dáng đến chất liệu lại vô cùng đặc biệt, có rất nhiều chi tiết tương tự với đạo bào. Chiếc áo như chỉ khoác hờ vào người, chỗ dưới cánh tay thì sút cả chỉ, thoạt nhìn khá giống áo choàng.

Trên hông còn cột áo khoác của Tô Tử Chiến…

Tim Tô Tử Chiến đập thình thịch như nổi trống.

Cũng may bà cụ Tô đã giả vờ như không nhìn thấy, chỉ lo hỏi: “Thế cô ấy là bị…?”

Túc Bảo đáp: “Mợ cả bị bệnh ạ… theo lời sư phụ phụ thì mợ đã mất hết nhận thức rồi.”

Ồ, nghĩa là giờ đã hoá thành kẻ ngốc sao? Bà cụ Tô nghĩ thầm trong lòng.

Điều làm bà ấy do dự là…

Bà cụ Tô thấy Diêu Linh Nguyệt gầy chỉ còn da bọc xương, cả người đen thui, nhưng không phải đen kiểu phơi nắng mà giống như bị đốt trụi ấy…

“Thế… thế cô ấy ăn cơm hay… Uống máu?” Bà cụ Tô khó hiểu hỏi.

Mọi người: “??”

Diêu Linh Nguyệt đứng bất động ở giữa phòng khách, còn nhà họ Tô đang tranh luận sôi nổi về việc cô ăn gì và cô có cần ăn để sống không.

Túc Bảo nghe xong chỉ cảm thấy tối cả mắt, rốt cuộc mợ cả có cần ăn như người thường hay không?

Nếu mợ cả ăn thì bao năm qua ai đã đưa đồ ăn tới cho mợ ấy?

Nếu không ăn thì... chắc cái bụng bị bỏ đói nhiều năm của mợ cả đã bẹp dí và dính chặt vào lưng mất rồi.

Đáng thương quá!

Túc Bảo nhìn Diêu Linh Nguyệt, miệng mím chặt, mắt ngân ngấn nước.

Bé chạy đến phòng ăn, nhặt một chiếc đùi gà rồi chạy về phòng khách, kiễng chân giơ lên miệng Diêu Linh Nguyệt: “Mợ cả ơi ăn đi!”

Diêu Linh Nguyệt cứng ngắc quay cổ, nhìn chằm chằm vào đùi gà trước mặt, nhưng không hề cử động.

Túc Bảo nhét đùi gà vào tay mợ cả rồi quay lại phòng ăn lấy bánh bao: "Mợ cả ăn đi! Ăn nhanh đi ~"

Diêu Linh Nguyệt cứng ngắc quay đầu lại, tiếp tục ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Tử Du.

Cái đùi gà rơi khỏi tay cô.

Tô Nhất Trần im lặng ngồi ở góc ghế sô pha, không sao tìm được điểm chung giữa cô gái trước mặt và cô gái năm xưa.

Ngay cả đôi mắt khiến người ta không thể quên kia bây giờ cũng đờ đẫn như một thây ma.

"Dì Ngô giúp cô ấy đi tắm nhé." Tô Nhất Trần nói.

Lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra!

Diêu Linh Nguyệt đang quay lưng lại với Tô Nhất Trần nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh, đầu cô đột nhiên quay ngoắt 180 độ? ? !

Choang một tiếng, vật trong tay bà cụ Tô rơi xuống đất, bà suýt nữa đã lên cơn đau tim.

Tiểu Ngũ sợ đến mức bay lên nói: "Cứu! Tuyệt đỉnh."

Tuyệt đỉnh dùng trong trường hợp này có hợp lý không???

Ngay cả ông cụ Tô đang cau mày nhìn cũng sợ hãi đứng phắt dậy rồi vội vàng đỡ bà cụ Tô.


Bà cụ Tô sốc đến mức lắp bắp: "Con…. con…. con.."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK