Chị đào hoa dặn đừng để quỷ nhu nhược lên tiếng, cho nên quỷ hồ đồ nhất định phải bịt miệng quỷ nhu nhược! !
Tô Nhất Trần bước qua một hàng dài những quỷ hồn mà không nheo mắt hay thay đổi sắc mặt.
Không có cách nào, đám quỷ này đang chặn cửa, nếu anh cố ý tránh né, bọn chúng nhất định sẽ phát hiện ra.
Quỷ khác không nói làm gì, nhưng nữ quỷ này đáng sợ quá.
Sau khi Tô Nhất Trần rời khỏi phòng tắm, anh đến bàn làm việc lấy đồ rồi nằm xuống giường ngủ.
Quỷ đào hoa thoát khỏi sự kìm kẹp của quỷ nhu nhược và nói: "Được rồi, không nhìn trộm nữa... Ta cũng buồn ngủ nên nằm xuống ngả lưng chút đây."
"Đừng lo lắng, ta chỉ nằm trên giường và không làm gì cả."
Quỷ nhu nhược thả quỷ đào hoa ra.
Miệng của phụ nữ là thứ dối trá.
Quỷ đào hoa sẽ không bỏ cuộc cho đến khi chịu chút đau đớn.
Quỷ đào hoa mỉm cười nhào về phía Tô Nhất Trần, không ngờ vừa đến gần giường đã bị ánh sáng vàng đánh bay.
Úi~
Quỷ đào hoa đập vào tường không gỡ ra nổi.
Trong mắt quỷ nhu nhược hiện lên ý cười: “Đáng đời”. Nó chắp tay sau lưng chậm rãi bước ra ngoài: “Chúng ta đi xem xem quỷ xui xẻo có để lạc mất quỷ ngụy thiện không.”
Quỷ hồ đồ: "Ta cũng đi đây!"
Dì xấu xí lùi lại một bước và nhanh chóng bỏ chạy.
Quỷ đào hoa: "Này, này..."
Ít nhất cũng kéo nó ra khỏi tường đã chứ!
Căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Đôi môi của Tô Nhất Trần hơi cong lên.
Không ngờ đúng không?
Anh có một lá bùa hộ mệnh để xua đuổi tà ma!
Quỷ đào hoa thở dài và dán vào tường, nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Trần trên giường.
Tô tổng thật tuyệt vời.
Tại sao lại không có người phụ nữ nào ở bên người đàn ông tuyệt vời như anh?
“Nhìn lông chân lộ ra ngoài, rậm rạp quá, nhìn thôi cũng biết ‘nhịn’ lâu quá rồi, thiếu hơi phụ nữ đó mà.”
Tô Nhất Trần: "..."
Cảm ơn, tôi không thiếu.
Anh quay người lại và che mình thật chặt.
Quỷ đào hoa lại nói: "Nhìn tư thế ngủ này xem, giống như đã trống trải cô độc quá lâu, thiếu phụ nữ đó mà."
Tô Nhất Trần: "..."
"Nhưng năm xưa Tô tổng làm thế nào mà có được hai đứa con trai thế? Người ngoài đều nói gì đó về thụ tinh trong ống nghiệm, có phải không?"
“…Ta thực sự ghen tị với cái ống nghiệm đó.”
Tô Nhất Trần: "..."
"Nhưng ta chắc chắn không tin điều này. Tô Tử Chiến lớn hơn Tô Tử Du gần hai tuổi… Lẽn nào thụ tinh trong ống nghiệm hai lần ư? Ừm..."
"Ta thực sự ghen tị với hai ống nghiệm kia."
Tô Nhất Trần: "..."
Những đường gân nổi lên trên trán anh.
Quỷ binh quỷ tướng của cô bé con nhà anh có thực sự đáng tin cậy không? ?
Không biết đang nghĩ đến điều gì, Tô Nhất Trần khẽ mở đôi mắt, sau đó cụp mi xuống nhìn khăn trải giường trước mặt, trong đêm tối, anh không thể nhìn rõ màu sắc của khăn trải giường mà chỉ có thể nhìn thấy một đường nét mơ hồ.
Hệt như năm xưa anh cũng chỉ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ...