Lúc này anh mới phát hiện Túc Bảo dựa lưng vào ghế, trong ngực bé ôm một chiếc gối ngủ thiếp đi…
Mộc Quy Phàm từ trước đến nay đều kiêu ngạo bướng bỉnh lúc này lại vô cùng dịu dàng lái xe đến bãi đậu xe bên cạnh.
Anh bế Túc Bảo ngồi ở ghế sau lên sau đó sang ghế phó lái điều chỉnh chỗ ngồi.
Anh thoải mái ngả về phía sau, Túc Bảo nằm trong lòng anh…
Trong mắt Mộc Quy Phàm mang theo sự dịu dàng, bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên lưng đứa nhỏ.
“Ngủ đi… đạo sĩ nhỏ.”
Anh mỉm cười: “Ba ngày càng gần với cương vị đạo sĩ lớn rồi, sau này ba sẽ luôn bên con.”
Vừa dứt lời, đường cái bên ngoài cạnh bãi đỗ xe đột nhiên vang lên một tiếng phanh gấp, sau đó tiếng va chạm cực lớn vang lên.
Rầm!
Mộc Quy Phàm vô thức quay đầu lại nhìn, kết quả anh thấy một người bị xe đâm lao từ bên đường sang, ầm một tiếng va vào kính chắn gió xe anh.
Người kia chết không nhắm mắt, hai mắt mở to, thất khiếu chảy máu.
Mộc Quy Phàm không kịp chuẩn bị, anh cứ như vậy đối mặt với người kai, hai mắt người chết nhìn anh chằm chằm.
Mộc đạo sĩ: “…”
Mộc Quy Phàm ngẩn người.
Anh không đi tìm náo nhiệt thì thôi, giờ thì hay rồi, náo nhiệt tự tìm đến anh.
Túc Bảo giật mình tỉnh dậy, bé giật mình đứng lên, trong miệng lẩm bẩm: "Ăn tiệc sao?"
Mộc Quy Phàm: "…"
Nhìn Mộc Quy Phàm ở trước mặt, đứa nhỏ ngơ ngác một lát rồi ồ một tiếng: "Ba, chúng ta đang ở đâu vậy?"
Mộc Quy Phàm xoa thái dương: "Chúng ta đang trên đường về nhà, phía đối diện xảy ra tai nạn xe cộ…"
Một xe chở xi măng cỡ lớn đâm phải một chiếc xe điện vượt đèn đỏ.
Người điều khiển xe điện bị đâm bắn ra xa, đập vào kính chắn gió của xe anh theo đường vòng cung rồi rơi xuống nắp động cơ.
Kính chắn gió bị nứt, anh còn mắt đối mắt với người chết không nhắm mắt kia, đúng là…
Tai nạn bất ngờ.
Vỉa hè phía đối diện có rất nhiều người đứng xem tai nạn, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Hóa ra đèn xanh đi thẳng ở ngã tư còn ba giây nữa là chuyển đỏ, xe xi măng phía sau không giảm tốc độ mà còn ga nhanh hơn.
Lúc này xe điện thấy đèn đỏ sắp hết, cũng không đợi chuyển xanh mà phi về phía trước.
Không ngờ đi trước mấy giây lại thành bị xe xi măng đâm bay người…
Một lát sau cảnh sát giao thông đến, Mộc Quy Phàm ghi chép đánh giá thiệt hạ, xong xuôi hai ba con mới gọi xe về nhà.
Mộc Quy Phàm làm thế nào cũng không thể xóa được hình ảnh người chết trợn tròn hai mắt nhìn mình ban nãy, anh luôn cảm thấy mình cũng bị quỷ hồn để mắt đến.
Bà cụ Tô đang nói: "…Sau này tôi sẽ dạy con bé những thứ này…"
"Con gái nên có dáng vẻ của con gái…"
"Cậu mà dạy hư bé ngoan nhà tôi thì tôi không tha cho cậu đâu…"
"Mộc Quy Phàm, cậu có nghe không vậy?"
Mộc Quy Phàm hoàn hồn: "À… Có, con đang nghe."
Bà cụ Tô nhìn anh: "Vậy vừa rồi tôi mới nói gì?"
Mộc Quy Phàm cầm đũa, giọng nói bình thản: "Không thể dạy Túc Bảo những thứ lung tung, con gái phải có dáng vẻ của con gái, nếu dạy hư Túc Bảo bác sẽ tay không đánh chết… Không phải, bác sẽ không bỏ qua."
Bà cụ Tô trừng mắt với anh.
Tô Tử Chiến phát hiện người dượng này của mình rất trâu bò, rõ ràng dượng đang nghĩ chuyện gì đó, dáng vẻ không chú ý lắng nghe nhưng lại có thể tường thuật lại chính xác những gì bà nội vừa nói.