Mặt Phùng Bình lộ vẻ mỉa mai, anh ta vươn cổ sáp tới gần Mộc Quy Phàm...
Mộc Quy Phàm lạnh lùng xoay cổ tay rồi dùng một tay ấn giữ đầu Phùng Bình.
Anh khinh thường nhìn Phùng Bình, khóe miệng nhếch lên: "Đã khích bác tới mức này rồi, nếu tôi còn không đánh anh thì tôi mới là người bất lịch sự."
Phùng Bình cười ha ha, vừa toan nói 'Mày cũng giỏi làm bộ ngàu đấy nhỉ'
Thì giây tiếp theo, tiếng rắc vang lên!
Đầu của Phùng Bình bị vặn chín mươi độ, cơ thể anh ta cứng đờ rồi ngã nhào, đập mạnh xuống sàn nhà!
Đôi mắt anh ta mở to.
Bà Phạm cũng tròn mắt ngỡ ngàng, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của bà ta càng thêm trắng bệch vì sợ hãi.
Khóe miệng bà Phạm run rẩy, "Anh, anh... anh thật sự..."
Anh thực sự đã giết chú ấy hả?
Bà Phạm không sao thốt lên được chữ giết kia.
Mộc Quy Phàm nhìn Phùng Bình đang co giật trên mặt đất, chậm rãi lấy khăn giấy ướt trên bàn ra, vừa lau tay vừa nói: “Yên tâm, tôi chỉ dỡ đầu anh ta chứ có giết chết anh ta đâu."
Bắp chân của bà Phạm mềm nhũn, dỡ đầu với giết chết có gì khác nhau không?
Phùng Bình cố gắng đứng dậy nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, tay chân nhất thời tê dại, hoàn toàn không có chút sức lực nào!
Giọng điệu của Mộc Quy Phàm lạnh lùng và vô tình như một tảng băng: “Chỉ có đốt sống cổ bị lệch, anh ta sẽ không chết, nhưng tôi không thể đảm bảo cái mạng của anh ta nếu anh ta tự vùng vẫy và động đậy."
Phùng Bình đang giãy giụa trên mặt đất bỗng cứng người vì sợ hãi!
Đốt sống cổ bị lệch!
Tháng trước, một người bạn của anh ta đã lái xe quá nhanh và tông vào trụ cầu, cổ anh bạn kia bị vẹo một góc kỳ lạ.
Sau đó, bệnh nhân được cứu nhưng liệt suốt đời, không thể tự chăm sóc bản thân, thậm chí không thể nói rõ ràng, chỉ có thể kêu u u ú ú.
Phùng Bình muốn khóc, anh ta không muốn bị liệt và tàn phế!
Anh ta bực bội nhìn chằm chằm vào Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm cười mỉa mai nhưng đáy mắt lại chẳng vương chút ý cười, anh lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ, nếu để tôi nghe thêm một lời không hay về con gái tôi, lần sau sẽ vặn 180 độ.”
Phùng Bình toát mồ hôi lạnh, hắn chỉ cảm thấy lạnh buốt khi gió điều hòa thổi tới người.
Lúc này Túc Bảo mới hoàn hồn, trời ơi, ba bé tàn nhẫn quá ~
Nhưng bé không hề lo lắng hay sợ hãi, vì linh hồn của Phùng Bình không bay ra ngoài, điều đó có nghĩa là ba bé không giết chết ai cả.
Đúng như lời bà ngoại nói, ba bé tuyệt đối là người tốt, dù làm gì thì ba cũng có cái lý của ba.
Bé chỉ cần tin tưởng ba mình thôi!
Túc Bảo ngồi trên sô pha, thậm chí còn lấy một hộp sữa từ trong túi ra, vung chân uống một cách nhàn nhã.
Nhìn vẻ mặt vô cảm của Tiểu Bát, bé lấy thêm một hộp khác: "Này, chị Tiểu Bát, cho chị sữa Vượng Tử nè!"
Tiểu Ngũ lập tức nói: "Uống hộp sữa này và quên thằng nhỏ đang vẹo cổ kia đi!"
Cố Tiểu Bát: "..."
Con vẹt khó chịu vẫn không dừng lại, tiếp tục vươn cổ nói: "Học sinh lớp 3-6, bạn học Cố Tiểu Bát. Mẹ chị đang bưng hai bình sữa Vượng Tử cho chị! Ôi, mẹ yêu chị quá! Con yêu, đây là sữa Vượng Tử yêu thích của con! Mẹ ơi, con yêu mẹ ~~~"
Tiểu Ngũ đổi giọng Tiểu Bát và mẹ cô bé một cách hoàn hảo.
Cố Tiểu Bát: "..."
Bà Phạm: “Ơ…”
Phùng Bình tức giận nằm trên mặt đất, bây giờ không ai thèm để ý tới anh ta nữa sao?
Ai đó hãy gọi 120 cho anh ta với!
Nhưng, không ai để ý đến anh ta.