Bà lão nghe thấy tiếng của Túc Bảo vang lên ngoài cửa, vội vàng đi ra xem, chỉ thấy Túc Bảo và Tô Tử Du đang đứng ở trước mặt, sau lưng không có người lớn đi cùng.
Khuôn mặt bà ta trở nên rạng rõ, vẫy tay chào hỏi: "Cô nhóc, sao các con lại tới đây, đến đây nào..."
Túc Bảo không muốn để ý tới bà ta, hiện tại bé chỉ muốn cứu anh Tử Tích thôi.
Kỷ Trường lại nói: "Túc Bảo, vào xem một chút đi! Có lẽ Tô Tử Tích xảy ra chuyện ngoài ý muốn có liên quan đến bà ta!"
Hắn nhớ tới dáng vẻ bà lão kia thăm dò liếc nhìn phòng bệnh của Tô Tử Tích ban nãy, cùng với bà ta âm thầm thu thập sinh thần bát tự của người khác khắp nơi.
Lại nhìn cậu bé nằm trên giường bệnh…
Ngón tay Kỷ Trường khẽ nhúc nhích, một tia sáng nối liền cậu bé với quyển sách, quyển sách tự lật trang, nhanh chóng dừng lại ở trang của cậu bé.
Số mệnh vốn phải tận, hiện tại lại tiếp tục.
Kỷ Trường nhanh chóng đưa ra quyết định, nói: "Túc Bảo, lật gối đầu của đứa nhỏ này lên đi, xem thử bên dưới."
Túc Bảo không nói hai lời xông lên.
Bà lão ngẩn người, cô nhóc này lại tự chạy vào trong ư?
Thấy bé chạy vào, Tô Tử Du cũng tiến vào theo.
Bà lão vui mừng khôn xiết, sung sướng đến độ suýt chút nữa cười ra tiếng.
Đúng là trời giúp mình mà!
Bà ta lập tức đóng cửa lại, sau đó sờ soạng trong túi một hồi, lấy ra một cái bình xịt nho nhỏ.
Cùng lúc đó, Túc Bảo cũng lật gối lên.
Vì không muốn đụng phải cậu bé đang ngủ say, bé còn duỗi tay kéo đầu của cậu bé đó một chút, kết quả sau khi lật gối đầu lên, lập tức nhìn thấy bốn hình nộm làm bằng cỏ ở dưới gối.
"Đây là cái gì?!" Tô Tử Du kinh ngạc.
Kỷ Trường nói: "Quả nhiên là mượn mệnh!"
Túc Bảo cũng ngạc nhiên nói: "Mượn mệnh?"
Mí mắt bà lão không khỏi giật giật.
Đứa nhỏ này, không ngờ lại biết tới "mượn mệnh".
Ánh mắt bà ta xoay chuyển, cười híp mắt nói: "Hai bạn nhỏ à, các con có muốn ăn kẹo không?"
Cầu phú quý trong hiểm nguy*… Bà lão càng ngày càng liều lĩnh.
(*) ý nói muốn lấy được thành công thì phải trả giá nhiều hơn người bình thường, thậm chí phải gánh chịu nhiều nguy hiểm hơn nữa.
Bị hai nhóc con này phát hiện thì đã sao, bà ta tin rằng mình vẫn có chút bản lĩnh, dưới sự trợ giúp của thuốc mê, bà ta có cách làm cho hai đứa nhóc này quên đi một đoạn ký ức ngắn.
Nhiều thì không dám nói, nhưng ký ức trong vài phút thì bà ta vẫn có thể làm cho hai nhóc quên đi.
Bà lão duỗi tay, chuẩn bị vỗ lên bả vai của Tô Tử Du.
Tô Tử Du cảnh giác nhìn về phía bà lão, lui về phía sau hai bước lớn tiếng nói: "Bà đừng có tới đây!"
Vừa nói, cậu vừa lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi người tới.
Ánh mắt bà lão lạnh lẽo, lập tức giơ bình xịt nhỏ lên, không chút nghĩ ngợi nhấn vòi phun, tạm thời cứ quật ngã Tô Tử Du trước rồi hẵng nói tiếp!
Cậu bé này lớn hơn một chút, tính cảnh giác khá cao, cũng biết gọi điện thoại, không dễ giải quyết.
Nhưng cô nhóc kia lại trông vô cùng đơn giản mềm yếu, có thể quật ngã một cách dễ dàng.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên cửa sổ rầm một tiếng, bị một trận gió thổi bay.
Thuốc mê phun ra ngoài bị gió thổi đi, toàn bộ đều hất lên mặt bà lão.
Bà lão: "!!"
Quỷ xui xẻo nhảy từ ngoài cửa sổ vào trong giống như Tarzan, miệng kêu to "Woohoo~ đuổi kịp rồi!"