Khu thương mại quận Tây Lương.
Đây là một khu thương mại cũ của thành phố, đường xá chật hẹp hơn, cũng không được cao như các khu mới.
Kiến trúc tiêu biểu là tòa cao ốc Tây Mậu, giữa một rừng nhà lầu hai mươi, ba mươi tầng, tòa nhà sở hữu tận bốn mươi bảy tầng như nó đúng là hạc giữa bầy gà.
Trong tòa cao ốc Tây Mậu có rất nhiều hộ kinh doanh, từ quán bar, nhà hàng, tiệm quần áo, trang sức, giày dép, cho đến các văn phòng, khu vực làm việc… do các công ty thuê.
Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân nằm ở tầng ba mươi tám trong tòa cao ốc Tây Mậu, giữa mấy trăm mấy ngàn cửa hàng được trang trí bắt mắt, nó thật sự không quá nổi bật.
Tô Tử Du lần theo địa chỉ, tìm đến được đây. Nhìn cửa hàng khiêm tốn trước mặt, cậu thật sự không dám tin đây chính là xưởng búp bê đã làm ra con búp bê trị giá năm triệu.
Túc Bảo chỉ tay vào một tấm bảng hình vuông, lớn bằng ổ điện, lẩm nhẩm: “Xưởng búp bê Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân.”
Tô Tử Chiến giật giật khóe miệng: “Mấy chữ?”
Túc Bảo: Hửm? Cái này bé biết!
Bé chăm chú đếm, sau đó hào hứng trả lời: “Bảy ạ!”
Tô Tử Chiến lại hỏi: “Thế cái ban nãy em đọc là mấy chữ?”
Túc Bảo giơ bàn tay lên, vừa duỗi ngón tay vừa đếm: “Xưởng búp bê Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân… Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười… Mười ạ”
Tô Tử Chiến cười khẩy: “Không tệ, đếm đúng lắm. Trên bảng hiệu ghi có bảy chữ, em lại đọc ra mười chữ, nghe hợp lý không?”
Túc Bảo lắc đầu, ngây thơ nói: “Anh ơi, em sai rồi.”
Tô Tử Chiến lập tức cứng họng.
Cuối cùng chỉ có thể trưng ra vẻ mặt vô cảm, nói: “Tóm lại, hàng chữ bên trên là Ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân.”
Túc Bảo gật đầu, trợn mắt nhìn mấy chữ trước mặt, cố gắng ghi nhớ nó vào đầu.
Đúng lúc này, có một cô gái bước ra từ bên trong, trước người còn khoác tạp dề, hơi nghiêng người, cười hỏi: “Chào các bạn nhỏ, các em có khỏe không, hôm nay các em tới đây là để…”
Tô Tử Du đáp: “Bọn em tới để đặt làm búp bê theo yêu cầu.”
Chị gái sững sốt, sau đó đưa mắt nhìn quanh một lần, khó hiểu hỏi: “Phụ huynh của các em đâu?”
Tô Tử Du và Túc Bảo đồng loạt nhìn về phía Tô Tử Chiến.
Phụ huynh Tô Tử Chiến ngẩng khuôn mặt lạnh lùng lên: “Là em ạ.”
Chị gái: “…”
Emmm, không đùa đấy chứ?
Đúng là cậu bé này rất cao, nhưng thoạt nhìn có vẻ mới tám… chín tuổi, cùng lắm là mười một, mười hai tuổi thôi.
Tô Tử Chiến lạnh lùng hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì à?”
Khoảnh khắc đó, trông cậu quả thật như bị Tô Nhất Trần nhập.
Chị gái vô thức lắc đầu: “Không, không thành vấn đề… Mời vào…”
Túc Bảo lập tức trưng ra vẻ mặt sùng bái, nhỏ giọng nói: “Oa… anh cả, anh chính là thần tượng của em!”
Bé thuần thục áp dụng từ vừa được học với Tô Tử Chiến.
Tô Tử Chiến hừ nhẹ một tiếng: “Có nịnh nọt cũng vô ích.”
Dứt lời, cậu đút tay vào túi quần, nghênh ngang đi vào.
Rốt cuộc là nịnh nọt có tác dụng hay không thì nhìn khóe miệng hơi hơi cong, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra của cậu là biết.
Chị gái lấy ra một quyển sổ, hỏi theo thông lệ: “Xin hỏi ai muốn đặt làm búp bê thế? Có bản thiết kế không, hay là…”
Tô Tử Du lấy ra một tờ giấy: “Có ạ, đây nè chị.”
Có tiền có thể xui khiến ma quỷ, tối qua, trước khi tới đây, cậu đã thuê người thiết kế suốt đêm một nhân vật hoạt hình.
Nhân vật này của cậu được lấy nguyên mẫu từ Túc Bảo, thế nên vừa nhìn thấy bản thiết kế, chị gái cũng vô thức liếc mắt nhìn Túc Bảo.
“Đáng yêu quá.” Chị gái khen.
Tô Tử Du đáp: “Thế, chúng ta tới bàn chi tiết hơn đi!”
Chị gái nhìn thoáng qua Túc Bảo đang tò mò nhìn ngó khắp nơi trong cửa hàng, nghĩ rằng cô bé này nhỏ như vậy, chắc không sao đâu, thế là chỉ thuận miệng dặn dò: “Em gái à, có thể xem nhưng không được lấy búp bê xuống đâu đó!”
Tô Tử Chiến khoanh tay, trong mắt thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn: “Yên tâm, nếu bất cẩn làm hư, em sẽ bồi thường gấp hai cho chị!”
Em gái của cậu chỉ định ngắm nghía một chút thôi mà.
Nhìn chút xíu thì có sao, mà dù có chạm vào thì cũng đâu có gì to tát?
Lỡ bé không cẩn thận đánh rơi, cùng lắm thì cậu sẽ bồi thường cho, tiền mừng tuổi của cậu…
Vừa nghĩ đến đây, Tô Tử Chiến giật mình tỉnh lại.
Không đúng, Túc Bảo phá hư đồ thì tại sao lại bắt cậu lấy tiền mừng tuổi của mình ra đền chứ?
Phải tìm Tổng giám đốc Tô đòi tiền mới phải!
Sau khi nhận ra suy nghĩ lạ lùng không cách nào giải thích được của mình, Tô Tử Chiến xụ mặt xuống, trông càng thêm lạnh lùng.
Chị gái nhìn cách ăn mặc của ba đứa trẻ, đoán hẳn là con cái nhà nào có tiền lắm… nghĩa là dù đập hư cũng chắc chắn có tiền đền.
Thế là chị gái chỉ đành gật đầu, sau đó bị Tô Tử Du nắm mũi dẫn đi, chậm rãi giải thích một số chi tiết cần chú ý khi đặt làm búp bê.
Lúc này, Túc Bảo xem như có dư dả thời gian và tự do. Bé qua lại khắp cửa hàng như con thoi, càng đi, hàng lông mày càng cau chặt
Nhìn từ bên ngoài thì xưởng búp bê này trông khá bình thường với cửa ra vào làm bằng kính.
Nhưng không gian bên trong lại cực kỳ rộng rãi, hẳn là thuê cả nửa tầng chứ không ít. Càng vào sâu bên trong, bé càng nhìn thấy nhiều gian phòng khác biệt.
Bên trong hầu hết các gian phòng này đều đặt vài tủ trưng bày dùng để triễn lãm búp bê, và đương nhiên, trong có để rất nhiều loại búp bê khác nhau.
So với nhà Cố Thất Thất thì xưởng búp bê này âm u hơn nhiều, nếu phần lớn các búp bê trưng ở mấy căn phòng bên ngoài trông khá là bình thường thì ở các căn phòng bên trong lại là một khung cảnh khác hoàn toàn.
Từ gian phòng thứ bảy, hoặc thứ tám, mặt mày búp bê đặt trong tủ trưng bày đều trắng bệch như tờ giấy, chỗ gò má tô hai hình tròn đỏ rực, môi cũng được tô chút son.
Một điểm lạ nữa là kiểu tóc của búp bê trông không giống phong cách Trung Quốc hiện đại hay cổ đại, mà càng nghiêng về phong cách của nước láng giềng hơn.
Ngoài những geisha với gương mặt trắng bệch ra thì còn có samurai cầm kiếm, đạo sĩ mặc đạo bào trông khá giống của Trung Quốc nhưng lại không giống hoàn toàn…
Trang phục trên người mấy búp bê đạo sĩ kỳ lạ này không giống hệt nhau, nhưng mỗi chiếc đều có thêu một đóa cúc trắng.
“Trông chẳng giống đồ vật trên trần gian gì cả…” Túc Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm.
Xuyên qua các căn phòng này, vào càng sâu bên trong, hình như chính là phòng làm việc của người chế tạo búp bê.
Chỗ này có lắp một tấm cửa kính, ngoài cửa chồng chất vô số bao tải, bên trong có mấy bóng nhân viên bận rộn làm việc.
Ở ngoài, Tô Tử Chiến trơ mắt nhìn Túc Bảo ngày càng chạy sâu vào trong, cuối cùng biến mất không thấy tăm hỏi.
Cậu cau mày, đứng dậy: “Anh đi trông chừng bé.”
Tô Tử Du vội vàng gật đầu: “Ừm!”
Tuy cậu cũng muốn vào, nhưng cần có một người ngồi lại đây để thu hút sự chú ý của chị gái cũng như kéo dài thời gian.
Dù có thể bảo anh trai thay mình, nhưng với tính tình của cậu thì chắc chắn mới chưa nói được hai ba câu thì đã kết thúc. Với lại, Tô Tử Du luôn có cảm giác bên trong rất lạnh lùng, u ám, nên chẳng muốn vào chút nào…
Chỉ trong nháy mắt, bóng lưng Tô Tử Chiến cũng đã biến mất.
Trên mặt chị gái thoáng lộ vẻ do dự, nhưng Tô Tử Du lại hỏi: “Cần đặt cọc bao nhiêu tiền?”
Chị gái đáp: “Hả…? À, dựa theo yêu cầu của em thì ít nhất cũng phải đặt cọc một trăm nghìn đó.”
Tô Tử Du rút thẻ ra, lưu loát cà mười vạn.
Thấy vậy, chị gái nhớ tới Tô Tử Du thật sự muốn đặt một con búp bê theo yêu cầu, đây còn là một khách hàng lớn, thế nên đã vội vàng xác nhận lại cẩn thận các chi tiết của búp bê.
Túc Bảo áp sát vào lớp cửa kính đặt bên trong kia, nhìn chằm chằm những thợ thụ công đang ở bên trong nhào bùn.
Đúng lúc này, đằng sau lưng bé bất ngờ xuất hiện một bóng người cao lớn.
Trong bóng đêm, hai mắt người đó lóe lên tia sáng lấp lánh. Người đó lặng lẽ tiến lại gần, rồi đột ngột nắm lấy cánh tay của Túc Bảo.