Mục lục
Độc sủng công chúa nhỏ của tám người cậu - Túc Bảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Uyển luôn miệng nói yêu thương con nên mới gây ra những sai lầm kia, thế nhưng cô ta không hề nhắc tới Tô Tử Tích nửa câu, giống như đã quên mất mình còn có một đứa con trai vậy.

Suy cho cùng vẫn vì lòng ích kỷ của cô ta mà thôi…

Bởi vì ở nhà họ Tô, con gái có thể giúp cô ta ăn sung mặc sướng còn con trai thì không thể. Đàn ông nhà họ Tô được giáo dục rất nghiêm khắc, đều phải tự mình bươn chải kiếm tiền.

Nhà họ Tô có thể làm chỗ dựa cho bọn họ nhưng sẽ không giúp đỡ về mặt tài chính.

Vệ Uyển cảm thấy, con gái không giống con trai, trời sinh đã yếu ớt, cần gì phải cố gắng? Nằm chờ hưởng phúc là được rồi.

Lui vạn bước, của hồi môn lúc xuất giá cũng là một khoản lớn đấy...

Tô Cẩm Ngọc lạnh lùng nhìn Vệ Uyển, đáy lòng nói không hận là giả dối.

"Vệ Uyển, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng."

Tô Nhất Trần cũng đứng lên: "Túc Bảo, chúng ta về thôi con."

Không cần phải hỏi tiếp, không có ý nghĩa.

Anh muốn Vệ Uyển ở trong ngục sống không bằng chết!

Vệ Uyển thấy sát khí trong đáy mắt Tô Nhất Trần, cô ta lập tức luống cuống: “Anh cả, anh cả! Khoan đi đã, cho em gặp Hân Hân một lần thôi, em xin anh!”

Túc Bảo bĩu môi: "Dì Vệ Uyển, dì đừng mơ mộng nữa! Mọi người sẽ không bao giờ cho dì gặp chị Hân Hân đâu!”

Thấy Tô Nhất Trần và Tô Cẩm Ngọc đều thờ ơ, Vệ Uyển đành dời tầm mắt sang Túc Bảo.

"Túc Bảo ngoan, con giúp mợ hai đi! Túc Bảo, mợ hai biết sai rồi, xin con đấy! Không phải lúc con mới về nhà rất nhớ mẹ ư? Trẻ con sẽ nhớ mẹ! Chắc chắn Hân Hân cũng rất nhớ mẹ... Mấy người không thể ích kỷ như thế được, mấy người không được để Hân Hân đau buồn…”

Túc Bảo hừ một tiếng: "Chị Hân Hân mới không thèm nhớ dì đâu!”

Vệ Uyển ngẩn ra, sau đó kích động hét lên như bị kích thích: “Sao có thể? Hân Hân không phải là đứa trẻ ích kỷ máu lạnh như thế!”

Cô ta vì con gái mà trả giá tất cả, hy sinh nhiều thứ như vậy, sao con gái lại không nhớ cô ta? Sao lại không nhớ cô ta chứ??

Thế chẳng phải cả những gì cô ta làm đều thất bại hết ư, ngay cả việc giáo dục con trẻ cũng chẳng nên hồn?

Vệ Uyển khóc thảm thiết: "Mấy người không thể làm như vậy! Đồ ích kỷ, mấy người trả thù tôi cũng đừng liên lụy đến đến đứa nhỏ vô tội chứ. Hân Hân có tội tình gì đâu, mấy người không thể như vậy..."

Túc Bảo lắc đầu: "Dì Vệ Uyển, hiện tại chị Hân Hân đang rất tốt, gặp dì mới không tốt ấy!”

Vệ Uyển không tin, lắc đầu nguầy nguậy: “Sao có thể? Nhất định là mấy người đã thủ thỉ gì với con bé rồi đúng không? Chắc chắn mấy người đã dạy nó không cần người mẹ này đúng không?”

Tô Nhất Trần nắm tay Túc Bảo đi thẳng, không thèm ngoái đầu.

Còng tay còng chân Vệ Uyển va vào nhau leng keng, cô ta định đuổi theo nhưng lại bị cai ngục giữ chặt.



Cửa tù đóng, cắt đứt tiếng la hét quát tháo của cô ta.

Vệ Uyển vừa tuyệt vọng vừa không cam lòng, dựa vào đâu... Dựa vào đâu không cho cô ta gặp Hân Hân?

Hân Hân là cô ta mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, bọn họ có quyền gì ngăn cản hai mẹ con cô gặp nhau chứ!

Trước kia Hân Hân không thể rời khỏi mẹ một giây, hiện tại chưa từng đến thăm cô ta lần nào...

Hân Hân của cô ta mới không ích kỷ như vậy đâu, chắc chắn là bọn họ dạy, bọn họ đều là kẻ ác, đều là lỗi của bọn họ...

Vệ Uyển kêu khóc, bị cai ngục dẫn đi.

Khoảnh khắc cánh cửa sắt khép lại, Vệ Uyển cảm giác như thế giới mình cũng mất đi ánh sáng, từ nay về sau chìm trong bóng tối u ám!

Trên xe, Túc Bảo hỏi: "Cậu cả, vì sao dì Vệ Uyển lại như vậy ạ? Dì ấy chỉ thích chị Hân Hân thôi, không thích anh Tử Tích.”

Ở nhà họ Lâm tại Nam Thành trước kia, lúc đầu ba và mẹ kế, ông nội bà nội đều ngóng trông đứa bé trong bụng mẹ kế là con trai.

Thỉnh thoảng bọn họ hỏi bé mẹ kế đang mang thai con trai hay con gái, nếu bé đáp là em gái thì bọn họ sẽ tức giận thật lâu.

Vì vậy Túc Bảo không hiểu nổi tại sao dì Vệ Uyển lại không thích anh Tử Tích.

Tô Nhất Trần nói: "Bởi vì nhà họ Tô nhiều con trai, nhà họ Tô cũng không nuôi cậu ấm ăn chơi trác táng nên con trai đến 18 tuổi đều phải ra ngoài tự bươn chải.”

Túc Bảo khó hiểu: “Vậy con gái thì không cần ạ?”

Tô Nhất Trần không trả lời mà hỏi ngược lại bé: “Túc Bảo nghĩ thế nào?”

Túc Bảo nghiêm túc đáp: “Nhất định phải tự cố gắng rồi, tất cả mọi người đều phải tự cố gắng hết chứ!”

“Túc Bảo muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, về sau cậu cả không cần vất vả như thế nữa, cả nhà chúng ta sẽ cũng vui vẻ bên nhau mỗi ngày!”

Tô Nhất Trần không khỏi bật cười, sát khí rét buốt bị Vệ Uyển khơi ra vừa nãy đã được bé con chậm rãi xoa dịu.

“Ngoan.” Anh nói: “Cậu cả chờ con.”

Túc Bảo gật đầu lia lịa: "Vâng ạ!"

Sau đó bé vươn ngón út: “Cậu cả ơi, ngoéo tay!”

Tô Nhất Trần vươn tay, Túc Bảo móc lấy ngón út của anh, miệng lẩm bẩm: “Ngoéo tay... Thắt cổ... Một trăm năm... Không được thay đổi...:”

Bé nghĩ ngợi một chốc lại thắc mắc: “Ủa không đúng, ngoéo tay rồi thắt cổ là sao? Rồi sao chỉ có một trăm năm thôi?”

Bé muốn ở bên gia đình một triệu năm cơ.

Thế là bé con nghiêm túc nói: "Ngoéo tay, đóng dấu, một triệu năm không được thay đổi!”



Tô Nhất Trần không nhịn được bật cười, tiếng cười trầm thấp như phát ra từ phổi, vừa thoải mái vừa dễ nghe.

Vừa trở lại nhà họ Tô, Hân Hân đã chạy ra đón: “Ơ mọi người vừa đi đâu về vậy? Chẳng nói năng gì hết trơn đã đi rồi!”

Túc Bảo nhìn Tô Nhất Trần, không biết nên nói thật hay nói dối.

Chị Hân Hân có nhớ mẹ không nhỉ?

Tô Nhất Trần nhìn bé bằng ánh mắt cổ vũ, có một số việc, người lớn như anh không tiện nhiều lời.

Chỉ nghe Túc Bảo nói: "Chị Hân Hân, bọn em vừa đi thăm mẹ chị ạ.”

Hân Hân sửng sốt.

Mẹ...

Cô bé mím môi, ậm ừ một tiếng.

Túc Bảo lại hỏi: "Chị Hân Hân, chị có nhớ mẹ không?"

Bé cưng nào cũng sẽ nhớ mẹ nhỉ? Bỗng dưng Túc Bảo không biết chị Hân Hân có một người mẹ như thế thì có nhớ hay không.

Giống như Vệ Uyển nói vậy, nếu chị Hân Hân nhớ mẹ nhưng cậu cả không cho gặp thì cậu cả có sai không, còn nếu chị Hân Hân không nhớ thì có phải do chị ấy ích kỷ không?

Túc Bảo lắc cái đầu nhỏ, bé phát hiện hình như mình cũng không thông minh đến vậy, có một số chuyện bé nghĩ nát óc vẫn không tìm được câu trả lời.

Hân Hân bỗng lên tiếng: "Nhớ chứ, chị cũng nhớ mẹ lắm.”

Có đôi khi trước lúc đi ngủ hoặc những lúc vừa tỉnh dậy, cô bé vô cùng nhớ Vệ Uyển, bởi trước đây dù mở mắt hay nhắm mắt đều có mẹ ở bên cạnh cô bé.

Đáy lòng Tô Nhất Trần khẽ thắt lại…

Túc Bảo sợ Hân Hân đau khổ, vội vàng nắm tay chị gái: “Chị Hân Hân đừng buồn, chị còn có em này! Em sẽ chịu trách nhiệm với chị!”


Khóe miệng Tô Nhất Trần giật giật.


Bé con ngước khuôn mặt tròn trịa, chớp chớp đôi mắt to, giọng nói sặc mùi sữa nhưng ngữ điệu lại rất trịnh trọng, đúng là đáng yêu chết người.


Thế nhưng...


“Câu ‘em sẽ chịu trách nhiệm với chị’ không phải dùng trong trường hợp này đâu con.” Tô Nhất Trần không nhịn được sửa lại.


Túc Bảo lắc lắc tay nhỏ: “Cậu cả im lặng đi mà!”


Không thấy bé đang khuyên nhủ chị Hân Hân à? Đừng phá đám chứ!


Tô Nhất Trần: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK