Mắt cô ấy không nhắm lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm về phía trước, nếu không phải tròng mắt thỉnh thoảng chuyển động thì không ai biết cô ấy là người.
Trưởng lão cau mày nói: “Muốn trực tiếp luyện thành vu tiên vẫn còn rất lâu mới được… Quả nhiên gân cốt đã trưởng thành càng khó bồi dưỡng, lúc trước tôi đã nói để cô ta sinh con trước, chỉ có con cháu thuần huyết mới có thể bồi dưỡng ra Vu thần tốt nhất.”
“Chúng ta là con cháu của Vu thần, khống chế vận mệnh và sống chết của người khác, vận dụng tốt thì không biết có bao nhiêu người sẽ tìm chúng ta để khai thác mỏ…”
Trưởng lão nói đến đây thì dường như cảm thấy uất ức.
Trước kia Vu thần rất lợi hại, những bà đồng, đạo sĩ đuổi quỷ ở dân gian gặp đều cung kính cúi người chào hỏi.
Diêm vương gặp cũng phải nể mặt ba phần!
Nhưng về sau cô đơn, lưu lạc đến công việc tương tự thầy phong thủy, thầy phong thủy là xem phong thủy tìm mộ, bọn họ cũng không khác là bao, nhìn núi tìm mỏ, phục vụ những ông chủ trong nhà có mỏ kia…
Đổi lại là ngày xưa thì sao bọn họ sẽ làm những chuyện thấp kém thế này chứ, sao bọn họ cần phải bán mạng cho những ông chủ người đầy mùi tiền như vậy?
Bọn họ quỳ xuống cầu xin họ xem núi họ cũng không thèm nhìn!
Nhưng bây giờ không được, bọn họ chỉ có thể nhìn khoáng mạch, tìm khoáng mạch cho ông chủ mới có thể kiếm tiền sống sót.
Nói đi nói lại, bây giờ bọn họ chính là thầy phong thủy theo một nghĩa khác, người nhà họ Diêu sao có thể cam lòng được!
Diêu Thi Duyệt không còn là dáng vẻ thanh cao kiêu căng lúc trước, cô ta khúm núm phụ hoạ: “Trưởng lão nói đúng lắm…”
Trưởng lão lại hỏi: “Nói cô tìm hai đứa nhỏ kia, cô vẫn chưa tìm được?”
Diêu Thi Duyệt có kế hoạch của riêng mình, mặc dù gia tộc cần Tô Tử Chiến và Tô Tử Du nhưng cô ta cũng muốn lợi dụng hai đứa nhỏ để gả vào nhà họ Tô.
Thành bà chủ nhà họ Tô còn cần phải tốn sức làm Vu thần gì đó sao, còn cần phải xem núi cho những ông chủ kia sao?
Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là người làm thuê, sao có thể bằng bà chủ nhà họ Tô được!
Nhưng bây giờ cũng hết cách, nhà họ Tô không dễ lừa như tivi diễn, người nào người nấy đều tinh như quỷ vậy.
Diêu Thi Duyệt nói: “Tìm được rồi…”
Trưởng lão vui mừng: “Ở đâu?”
Diêu Thi Duyệt lặng lẽ nhìn xung quanh, cô ta không biết Tiên gia có ở đây không.
Trưởng lão cũng không biết chuyện cô ta tự ý tìm Tiên gia.
Cô ta nói: “Chúng nó ở nhà họ Tô, là cháu trai trưởng nhà họ Tô… Mấy hôm nay tôi vẫn luôn cố gắng nhưng không thể tiếp cận được chúng.”
Trưởng lão cười lạnh: “Trực tiếp bắt đi là được! Chúng ta là huyết mạch nhà họ Diêu, bọn họ xứng giữ lại được sao?”
Thương nhân cả người toát ra mùi tiền, đúng là làm bẩn huyết mạch tinh khiết của Vu thần nhà họ Diêu!
Ông ta nhớ đến chuyện năm đó, bất mãn nói: “Đều do Diêu Linh Nguyệt! Lúc trước ta đã sắp xếp xong người cho cô ta, mặc dù đối phương đã tám mươi tuổi nhưng lại là đời sau của nhà họ Diêu… Làm tốt nói không chừng nhà họ Diêu đã có thể quay về thời huy hoàng, cô ta lại tự tiện chủ trương!”
Diêu Thi Duyệt nhìn về phía quan tài.
Năm đó chị cô ta đáng lẽ phải ngủ với lão già tám mươi tuổi mới đúng, trời xui đất khiến thế nào mà lại ở cùng với tổng giám đốc Tô, mỗi lần nhớ đến điều này cô ta đều cảm thấy trái tim như bị côn trùng gặm, vừa đố kị vừa hận.
Sau khi chị cô ta phát sinh qua hệ với tổng giám đốc Tô, trưởng lão giận dữ, dùng xích sắt cầm tù cô ấy, mãi cho đến khi cô ấy sinh ra đứa bé thứ nhất.
Trưởng lão cảm thấy huyết mạch của đứa bé kia không đủ tinh khiết, muốn mang đứa nhỏ đi, chị gái cô ta lại thoát khỏi xiềng xích mang đứa bé bỏ trốn.
Đương nhiên cô ấy không thể chạy thoát, người nhà Vu thần, sao có thể chạy trốn được?
Sau khi bị bắt, trưởng lão lại lập tức thu xếp cho đứa bé thứ hai, vẫn là lão già kia, đáng tiếc không thành.
Sau đó lão già tám mươi tuổi kia không đợi được, chết rồi.
Trưởng lão hết cách, chỉ có thể trút hi vọng lên người đứa bé thứ hai, nghĩ đến việc huyết mạch không thuần nhưng ít nhiều gì cũng giữ được huyết mạch Vu thần, bồi dưỡng từ nhỏ, tương lai nhất định sẽ mạnh hơn mẹ nó gấp trăm ngàn lần.
Ai ngờ cô ấy lại mang con bỏ chạy lần nữa…
Trong lòng Diêu Thi Duyệt vô cùng ghen tị, không hiểu vì sao người yếu ớt như chị cô ta lại có thể may mắn như vậy!