Mục lục
Độc sủng công chúa nhỏ của tám người cậu - Túc Bảo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai đang trốn trong đó?

Hân đầu to ôm chặt tay Túc Bảo, thế nào cũng không chịu đi vào.

Túc Bảo nhỏ giọng thì thầm: "Đừng sợ... Em tìm người giúp.”

Dứt lời, quỷ xui xẻo, quỷ đào hoa cùng quỷ nhu nhược, quỷ hồ đồ trong hồ lô đi ra.

Tô Việt Phi nhíu mày: "Điện thoại không thể liên lạc, muốn gọi điện thoại còn phải......

Còn chưa nói xong trước mặt đang trống không lập tức xuất hiện mấy “người” bay ra.

Quỷ đào hoa: “Hô… Cuối cùng cũng được ra ngoài!”

Quỷ xui xẻo oán niệm: "Ở bên trong buồn quá.”

Quỷ nhu nhược: "Suỵt... Đừng ồn ào, bọn họ hình như có thể nhìn thấy chúng ta.”

Quỷ hồ đồ: "Ai, ở đâu, cái gì?"

Dì xấu xí thò đầu ra trước mặt Tô Việt Phi: "Cái gì, có thể nhìn thấy... Này, anh đẹp trai?”

Tay Tô Việt Phi run lên, di động trong tay không hề báo trước rơi xuống đất.

Mấy ác quỷ quay đầu, nhìn chằm chằm bọn Tô Việt Phi.

Tô Tử Du: "Em em em gái, anh anh, bọn họ là dạ dạ…”

Hân Hân: "Á á á! Cứu tôi cứu tôi!

Túc Bảo tránh khỏi tay mấy người, một mình chạy về phía trước chỉ bỏ lại một câu: "Không cần sợ, bọn họ đều là quỷ tốt! Bọn họ sẽ bảo vệ mọi người!”

Tô Việt Phi, Tô Tử Du Tô Tử Chiến và Hân Hân cứng đờ tại chỗ, không dám cử động.

Quỷ... bảo vệ họ.

No, cái này càng đáng sợ hơn đó!

Em gái đừng đi mà!

Cậu ba ta tin rồi, cháu gái ngoan cháu có thể quay lại đây hay không…

Mấy tên ác quỷ cảm thấy thú vị.

“Ha ha, tôi kêu anh có dám trả lời không?” Quỷ đào hoa cười hì hì.

“Cái đầu to này tròn thật đấy, thật muốn đặt lên bàn xem thử một chút."Quỷ hồ đồ nhìn chằm chằm Hân Hân.

"Bọn ta chết từ lâu lắm rồi, ở một chỗ thường rất buồn bực. Nghe nói mấy người hay đi đây đó khắp nơi có thể kể mấy chuyện vui vui cho bọn ta nghe được không?” Quỷ xui xẻo nhìn Tô Việt Phi.

Biểu cảm của cậu ba hoàn toàn rạn nứt, dần dần mất khống chế.

Kể chuyện cho quỷ nghe, con mẹ nó, đây là đầm rồng hang hổ gì thế này!

Tô Tử Du lần này không mang theo trang bị, lúc này cũng chỉ biết ngây ngốc đứng đó, trong đầu đều suy nghĩ:

Tại sao mới thoáng một cái đã có thể trông thấy những con quỷ này, là bởi vì đây là nhà ma sao?

Cũng từng nghe đồn là trong nhà ma có quỷ thật, nhưng mà đây là sao vậy, là vấn đề từ trường hay là vấn đề xác suất?

Trong nháy mắt trong đầu Tô Tử Du suy nghĩ ra được mấy trăm phương án để giải đáp.

Bên này, Túc Bảo bước vào phạm vi hậu viện.

Bé cứ cảm giác có cái gì đó đang nhìn chằm chằm bé, nhưng bé hoàn toàn không tìm ra là ai.

Bàn tay bé nhỏ của Túc Bảo di chuyển một cái, tử kim đại chùy xuất hiện ở trong tay.

Bé không thấy sợ chút nào

Bây giờ bé không còn là Túc Bảo ba tuổi nữa rồi.

Bây giờ bé là Túc Bảo bốn tuổi!

Siêu trâu bò!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK