"Tổng giám đốc Tô... Em là Diêu Thi Duyệt! Em là bác sĩ khoa ngoại thần kinh của bệnh viện tư nhân XXX, anh không nhớ sao?"
"Người ta thật sự không phải người xấu, không tin anh sờ thử đi, trông người ta có giống người xấu không?"
Diêu Thi Duyệt càng nói càng kích động, to gan duỗi tay sờ lên ngực của “tổng giám đốc Tô".
Cảnh sát quát lạnh một tiếng: “Thành thật chút!"
Chỉ có chút tư sắc này, còn muốn thử thách cán bộ nhân dân?
Cảnh sát lập tức vặn ngược tay Diêu Thi Duyệt, đè xuống đất!
Diêu Thi Duyệt tức khắc tỉnh táo lại, choáng váng!
Cô ta... Cô ta vừa mới bị làm sao vậy!?
Xung quanh truyền đến tiếng nghị luận kinh ngạc, trong ánh mắt mọi người nhìn cô ta đều mang theo vẻ khinh thường.
"A, thì ra là con gà rừng muốn quyến rũ tổng giám đốc Tô, khoa ngoại thần kinh của bệnh viện tư nhân XXX? Ba chồng của tôi đang nằm viện ở đó, giờ tôi sẽ bảo ông ấy chuyển viện."
"Cô ta còn định quyến rũ cảnh sát trước mặt mọi người nữa chứ, muốn người ta tha cho mình, tôi cũng choáng luôn, nghĩ gì không biết."
"Tôi rất quen thuộc khoa ngoại thần kinh của bệnh viện tư nhân XXX, chị em tốt của tôi đang làm y tá ở đó, tôi sẽ gọi video hỏi một chút."
Diêu Thi Duyệt như rơi xuống hầm băng, danh tiếng của cô ta đã bị hủy hoại hoàn toàn!
Cô ta giương mắt oán hận nhìn một vòng, tầm mắt đảo qua Túc Bảo, Tô Tử Du, Tô Tử Chiến và chú Nhiếp, cuối cùng dừng lại trên người Vạn Bát Thực.
Người đàn ông này này, từ lúc ban đầu không nói câu gì, vừa rồi cũng là anh ta thả chó cắn cô ta.
"Là anh!" Diêu Thi Duyệt đỏ mắt nói.
Vạn Bát Thực: “?"
"Chờ đó cho tôi!"
Vạn Bát Thực: “?"
Diêu Thi Duyệt bị ấn đầu dẫn đi, quần áo trên người bị chó cắn đến rách tung tóe, tóc như ổ gà, đời này cô ta chưa từng mất mặt như vậy bao giờ.
Tô Tử Chiến kéo Tô Tử Du một phen: “Đi thôi. Sau này đừng ngu ngốc như thế nữa."
Tô Tử Du lấy lại tinh thần, căm giận nói: “Nói ai ngu đó? Em đã báo cho dượng rồi."
Vừa dứt lời, một chiếc xe việt dã ngầu lòi màu đen cua ngang một phát, ngừng ở trước mặt mọi người.
Mộc Quy Phàm xuống xe nhìn về phía Tô Tử Du: “Sao rồi? Bị quỷ bắt cóc à?"
Tô Tử Du: “..."
Cậu nói thầm: “Chẳng phải là vẫn chưa bắt cóc thành công à..."
Ầy, không nói nữa, mất mặt.
Tô Tử Du không biết rằng chuyện này sẽ trở thành trò cười trong vài chục năm tới của cậu, mỗi khi cậu cãi nhau với anh trai, anh trai cậu sẽ luôn lạnh lùng ném xuống một câu “tên ngốc suýt chút nữa bị người phụ nữ ngu xuẩn bắt cóc”...
Mộc Quy Phàm nhìn xung quanh nói: “Lên xe trước đã, về nhà nói tiếp.”
Túc Bảo lập tức kéo ván trượt của mình lộc cộc chạy lên xe ba.
Vạn Bát Thực ngồi trên xe chú Nhiếp đi phía sau xe việt dã của Mộc Quy Phàm.
Tư Diệc Nhiên đứng tại chỗ nhìn theo Túc Bảo lên xe ở phía xa, cô bé vui vẻ nhưng không quay đầu lại lần nào.
Cậu có chút không vui, khuôn mặt nhỏ lộ ra sự lạnh lùng nghiêm túc.
“Đi thôi cậu chủ nhỏ!” Quản gia nhà họ Tư giục.
Tư Diệc Nhiên mím môi, đang định rời đi thì thấy cửa sổ xe việt dã hạ xuống, Túc Bảo ghé vào cửa sổ vẫy tay với cậu, mắt cười cong cong: “Cảm ơn anh Diệc Nhiên đã cho em kẹo nha, tạm biệt ~”
Sự lạnh lùng trên mặt Tư Diệc Nhiên tan ra, vô thức vẫy tay với cô, xe việt dã biến mất cuối con đường, rẽ sang một bên khác.
Trên xe mấy đứa nhỏ nhìn chằm chằm ống rút máu trong tay Tô Tử Chiến.
“Đây chính là máu của dì sao?” Túc Bảo tò mò hỏi.