Tô Tử Chiến nhìn qua, lạnh nhạt nói: “Chưa chắc, có lẽ là lừa người, chỉ có đồ ngốc mới tin.”
Tô Tử Du lườm cậu một cái: “Anh không tin thì thôi, đừng có ỷ là anh em thì làm nhục em thế nào cũng được.”
Tô Tử Chiến cười nhạo, mặc dù không nói thêm gì nhưng vẻ mặt biểu lộ rất rõ ràng, chẳng lẽ không phải sao?
Mộc Quy Phàm đánh tay lái, xe quay đầu đi về một đường khác.
Anh nói: “Đi thôi, xét nghiệm chút là biết.”
Tô Tử Du nói: “Hai hôm trước xét nghiệm ADN tóc vẫn chưa có kết quả… Kết quả giám định người thân phải nhanh nhất ba ngày mới có.”
Mộc Quy Phàm: “Đó là cháu.”
Tô Tử Du ngậm miệng không nói tiếp.
Máu được đưa đến trung tâm xét nghiệm, Mộc Quy Phàm tìm một người bạn hỗ trợ khẩn cấp, nhanh nhất là ngày mai sẽ có kết quả.
Một đoàn người chỉ có thể đi về trước, đi ngang qua công ty Tô Nhất Trần nên thuận đón anh luôn.
Cậu cả vừa mới ngồi xuống ghế lái phụ đã quay đầu nhìn ba đứa nhỏ ở phía sau.
Câu đầu tiên anh hỏi là: “Cần bồi thường tiền sao? Cậu đưa.”
Khóe môi Mộc Quy Phàm hơi nâng lên, quả nhiên là cậu cả đẹp trai nhiều tiền.
Vừa mở miệng đã thể hiện khí chất tổng tài bá đạo.
Túc Bảo lắc đầu nói: “Không cần nữa cậu cả, dì xấu xa kia đã bị chú cảnh sát bắt đi rồi, một xu cũng không cần bồi thường!”
Tại sao phải bồi thường tiền chữ, một xu cũng không bồi thường.
Cho dù tiền ở trong túi có bị mục thì cũng không bồi thường cho cái dì xấu xa kia.
Tô Tử Du hưng phấn nói: “Ha ha, ba, ba không thấy người phụ nữ kia nhếch nhác đến mức nào đâu! Bị chó lùa suốt hai con đường.”
Tô Nhất Trần cười cười, quay người lại ngồi thẳng.
Đột nhiên Túc Bảo nói: “Không sai nha ~ Hôm nay Bá Tổng đuổi theo rất giỏi! Bá Tổng hôm nay vất vả rồi! Về cho em thêm đùi gà nha!”
Tô Nhất Trần vô thức quay đầu lại nhìn thì thấy Túc Bảo đang xoa đầu chú chó săn kia.
Khóe miệng anh hơi giật giật.
Anh cứ có một… cảm giác kì lạ.
Mộc Quy Phàm không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng, nhấn mạnh: “Đúng là Bá Tổng rất giỏi.”
Tô Nhất Trần: “…”
Anh ho một tiếng, cân nhắc từ ngữ: “Túc Bảo, con có muốn đổi tên khác cho chó săn không?”
Túc Bảo ngẩng đầu, trong đôi mắt trong vắt mang theo sự hoang mang: “Vì sao? Bá Tổng không hay sao?”
Tô Nhất Trần không chớp mắt nói dối: “Không xứng với khí chất mạnh mẽ của chó săn.”
Túc Bảo suy nghĩ, vậy sao? Hóa ra chưa đủ ngầu.
Cũng đúng, anh trai nói bá tổng trong truyện xưa không có bệnh này thì cũng là có bệnh kia, hình như không đủ ngầu thật.
“Gọi là gì được?” Túc Bảo nhíu mày suy nghĩ.
Tô Tử Du bị dáng vẻ đáng yêu của cô ảnh hưởng, cũng suy nghĩ: “Muốn ngầu thì phía sau phải có từ giống nhau… Vừa thể hiện được sự đáng yêu của chó mà lại không mất khí phách.”
Hai mắt Túc Bảo tỏa sáng: “Em biết rồi, gọi là Bá Bá!”
Mộc Quy Phàm đang lái xe bị sặc nước bọt.
Tô Nhất Trần liếc mắt nhìn anh, trong mắt mang theo sự giễu cợt: “Tên này không tệ.”
Mộc Quy Phàm: “…”
Áo bông nhỏ lại sơ hở rồi!