• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Đừng. Đừng như vậy! Em quay trở lại đây! "

Sở Tuân lao đến bên cạnh lang cang, hắn đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Tim hắn như muốn vỡ vụn thành từng mảnh.

Hô hấp trở nên khó khăn, lực đập của tim dần chậm lại. Khoảng khắc đó, Sở Tuân như bị bức điên.

Nhưng may mà đội cứu hộ đến kịp thời . Bọn họ đã dùng một cái phao lớn đón lấy Hà Hân. Cứu được cô một mạng...

Vì quá kiệt sức nên cô nằm bất động bên trong không chút phản kháng. Cuối cùng hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nếu lúc đó Hà Hân không được cứu. Vậy, Sở Tuân sẽ sống nửa phần đời còn lại như thế nào?

...

" Thế nào? Cô ấy thế nào rồi? "

Hắn đứng bên ngoài nhìn Hà Hân cách một tấm kính lớn . Vẻ mặt nhợt nhạt không chút sinh khí nào của cô. Khiến hắn lo lắng không nguôi.

Đơn giản là, cô đã không muốn sống hà cớ gì phải níu kéo cô trở về?

Cái chết mà vô lựa chọn cũng chính là sự giải thoát duy nhất của cô. Hà Hân muốn thoát khỏi đoạn quá khứ đen tối kia.

Nhưng tại sao?

Trốn cũng trốn không thoát, chạy cũng chạy không được.

" Sở Tổng, Phu Nhân tâm tình bất ổn cần tĩnh dưỡng một thời gian. Cũng đừng nên làm cô ấy kích động. "

Bác sĩ vội vàng rời khỏi, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc nào của Sở Tuân.

Người vốn được mệnh danh là Ác Ma của giới tài chính. Kẻ chưa tình nương tay với ai, kể cả những người thân xung quanh.

Vậy mà lại dùng ánh mắt đầy thâm tình kia nhìn một người phụ nữ.

" Tôi biết rồi! "

Hắn đưa mắt ầm trầm nhìn Hà Hân. Từ khi cô tỉnh dậy đã không còn mở miệng nói một câu nào hết.

Sở Tuân biết cô sợ nhất là ở trong phòng kín. Nhưng hắn không có cách nào để buông tay khỏi cô.

Hắn sợ...

Sợ khi bản thân vừa buông lõng phòng bị Hà Hân sẽ vĩnh viễn rời khỏi hắn. Cảm giác sống không bằng chết của những năm tháng tìm kiếm cô thật sự rất khó chịu.

Thà rằng để cô hận hắn một đời .

Cũng không để hối hận vì đã không biết níu giữ.

Một suy nghĩ điên rồ thoáng qua trong đầu Sở Tuân. Nếu như, hắn dùng những sợi xích được đúc từ kim loại cứng.

Vậy Hà Hân sẽ không thể rời đi.

Hắn cũng không còn giam giữ cô ở phòng kín. Ngày ngày sống trong nơm nớp lo sợ nữa rồi.

Trong những ngày liên tục Sở Tuân ngày ngày đều đến giám sát cô. Camera được lắp đặt khắp nơi trong căn nhà.

Vài tên đàn ông dáng người lực lưỡng bước vào. Trên tay kéo theo sợi xích dày đặt, những tên đó không nói gì liền đi đến dùng sức khống chế Hà Hân.

Cố định cô trên giường rồi dùng những sợi xích kia khoá chặt cô tại căn phòng lạnh lẽo đó.

Hà Hân muốn phản kháng nhưng không thể. Sức lực của vốn không thể chống cự lại những tên đàn ông kia.

Hiện tại, cô như một món đồ chơi của Sở Tuân. Bị hắn giam lại nơi đây vĩnh viễn trói buộc cô ở bên cạnh.

Cho dù chơi chán cũng không muốn buông tay.

Đây cũng chính là kết quả mà cô không muốn nhìn thấy nhất. Khi đó chọn cái chết cũng là sự giải thoát cuối cùng của bản thân.

Sinh mạng mục rỗng đến đáng thương. Con người mờ mịt ngồi tại nơi đó không hề lấy chút cảm giác đau đớn gì.

Cô như một cái xác không hồn vậy...

" Hà Hân , em biết em đẹp nhất là khi nào không ? "

" ... "

"Chính là khi em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh! "

Bàn tay lạnh lẽo của hắn chầm chậm ôm chặt lấy eo cô. Mặc cho Hà Hân không chút quan tâm hắn vẫn cố chấp muốn chiếm hữu cô.

Hà Hân lạnh nhạt rời mắt đi nơi khác. Chẳng mảy may để tâm đến những lời nói ngây nói dại của Sở Tuân.

Đáy mắt còn động lại vài phần bi thương, nhưng cũng bị tâm tình hiện tại nuốt chửng. Sở Tuân siết chặt lấy chiếc cằm thon nhỏ của cô.

Lực đạo hệt nhìn muốn nghiền nát thành bột.

" Nhìn anh! "

" Mau nhìn anh! "

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK