• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Tôi, sẽ, giết, anh! "

Bất giác Hà Hân lẩm bẩm một câu đó trong miệng. Đáy mắt cô còn động lại vài tia hận ý dày đặc.

Nhưng nhờ có những tiếng kêu la trong vô vọng của Ninh Anh đã giúp Sở Tuân phân tán sự chú ý.

Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa hay hắn cũng đảo mắt xuống nhìn cô. Cả hai đều chạm mắt nhau ngay trong thời khắc đó.

Sở Tuân tinh ý phát hiện được ánh mắt phức tạp mà Hà Hân giành cho hắn không hề đơn giản chút nào.

Không thể là loại ánh mắt mà một người điên có thể dùng.

" ... "

Hắn miễn cưỡng khống chế bản thân không nên tức giận. Ôm hy vọng nhỏ nhoi rằng Hà Hân sẽ không gạt hắn .

Chóp mũi cao làm khuôn mặt hắn càng trở nên đặc biệt nổi bật.

A.

" Đáng yêu. "

Hà Hân nhanh chóng với tay đến choàng lấy cổ hắn. Nét mặt vô cùng ngây thơ không hề có chút mưu kế nào.

Có lẽ, hắn nhìn nhầm rồi chăng?

Sống chung chăn gối bấy lâu cũng không thể không hiểu được cô. Hà Hân không giỏi nói dối, càng không dõi diễn kịch.

Trong chốc lát Sở Tuân đã quay trở lại với vẻ ôn nhu dịu dàng của bản thân. Hắn mỉm cười ấm áp nhìn cô.

" Vậy em có muốn ăn anh không ?"

Động tác của hắn cũng thật nhanh. Một chút thời gian đã băng bó xong vết thương giúp cô. Hắn không hề nói lời nào dư thừa.

Liền đi thẳng vào vấn đề chính.

Căn phòng vốn không hề bật đèn, bóng tối lại đang xâm chiếm mặt trời. Không khí tĩnh mịch trong căn phòng càng lạnh như băng.

Cơ mặt của Hà Hân cứng đờ. Có vẻ như Sở Tuân đang lợi dụng lúc cô điên điên khùng khùng để làm bậy.

Suy nghĩ nát óc cũng không tìm ra cách đối phó với hắn. Cô thật sự phải bó tay chịu trói vậy sao?

Chát!

Phản xạ tự nhiên của con người chính là như vậy. Não vẫn chưa kịp hoạt động nhưng tay đã nhanh chóng vận động.

Chỉ là một cái tát này đánh xuống không phải nhẹ nhàng gì. Lưu lại một vệt đỏ trên mặt Sở Tuân.

Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay cô chưa từng động tay đánh người. Hiện tại không ngờ lại dám đánh một tên giết người không chớp mắt.

Chết thật rồi.

Chết thật rồi.

Hà Hân không dám thở mạnh, cô dùng lực nhéo thật mạnh vào tay. Khoé mắt cay cay như muốn khóc.

" Không thích. "

" Đồ xấu xa, tránh ra... "

Cô tỏ ra vẻ uất ức nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đang cúi gằm trong bóng tối kia. Cô không có cách nào quan sát rõ biểu cảm trên khuôn mặt Sở Tuân.

Mong sao vẻ đáng yêu này có thể xoa dịu cơn thịnh nộ của hắn. Nếu không...

Cô cũng chẳng dám nghĩ tiếp theo sẽ xảy ra những chuyện gì.

" Hân, em ngoan nào. "

" Cùng anh tạo ra tiểu bảo bảo có được không? "

Mặt dày, vô liêm sỉ.

Hai từ đó thật sự không đủ để miêu tả độ bám dai như đĩa của Sở Tuân. Hắn ấy mà thèm khát cơ thể cô đến điên rồi.

Bị tát một tát cũng không thể giúp hắn tỉnh ra chút nào. Dường như càng khiến hắn thêm thích thú hơn thì phải?

Rốt cuộc nhóm máu của hắn là O rh+ hay M vậy?

" ... "

Hà Hân không cách nào diễn tả được cảm xúc hiện tại của bản thân. Cô thật sự muốn một phát bắn chết người đàn ông trước mắt.

Càng nhìn thấy hắn cô càng giống như bị tra tấn bởi những thứ sắt nhọn.

Rốt cuộc, bấy lâu nay là ai sống bên cạnh cô ?

Là ai cùng chung chăn gối với cô mỗi đêm?

Tại sao lại khác đến vậy.

Một kẻ độc đoán không xem mạng sống của những người bên cạnh ra gì. Vậy mà lại có bộ dạng nài nỉ người khác như vậy?

" Được không? Anh sẽ không làm em đau đâu. "

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK