• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Con... "

" Con ơi... "

Hô hấp ngày càng trở nên khó khăn giống như bị ai đó thô bạo tước đoạt. Mí mắt cô nặng trĩu, âm giọng rời rạc luôn vang vọng trong đầu.

Chỉ là, cô không có cách nào thoát ra khỏi khoảng không vô tận trước mắt .

Ngón tay thon dài không tự chủ được mà có vài phần cử động. Mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng dáng người mà đời này cô hận nhất.

Chỉ một chút một chút nữa thôi là cô có thể lấy lại thần trí. Nhưng bởi vì cô đã dùng quá sức nên cũng dần rơi vào trạng thái ngất xỉu.

Bị đám người kia đem về Sở Gia.

" Hà Hân, có phải chúng ta hiểu lầm nhau quá nhiều không? "

" Anh thật ra chưa từng muốn làm hại em, cùng chưa từng yêu người khác ngoài em... "

Sở Tuân nắm chặt lấy đôi tay lành lạnh của cô. Hắn cuối đầu hôn lên mu bàn tay của cô một cách dịu dàng.

Căn phòng tối đen không có chút sinh khí nào, trên người Sở Tuâm lại thoang thoảng mùi rượu nồng nặc.

Hắn vốn không thích uống rượu, nhưng sau khi Hà Hân gặp chuyện liền trở nên như vậy...

Từ nhỏ Sở Tuân đã giỏi cách che dấu cảm xúc chân thật. Hắn chưa từng dùng ánh mắt thâm tình nhìn ai.

Cũng chưa từng vì ai mà nương tay, cho dù là người chảy chung dòng máu với hắn đi chăng nữa.

Người như hắn vậy mà vì một người phụ nữ điên cuồng trong 5 năm. Mọi nơi trong Lăng Thành hắn đều tìm qua. Nhưng vẫn không thu được kết quả khả quan nào.

" Tuân, chị ta sao rồi? "

Người phụ nữ một thân hàng hiệu kia chầm chậm đẩy cửa bước vào. Mùi nước hoa trên người cô ta vô cùng quen thuộc.

Phải rồi, mùi nước hoa luôn bám vào trên áo vest của Sở Tuân mỗi khi hắn đi qua đêm.

" Ai cho phép em vào đây? "

" Ra,ngoài !"

Hắn không mảy may để tâm đến người phụ nữ đang đứng phía sau kia. Âm trầm đưa mắt nhìn Hà Hân.

Mắt không nhìn, tim sẽ không đau.

Nhưng một khi đã nhìn rồi thì khó cách nào tránh khỏi cái đau thấu xương thấu tủy kia. Đôi mắt sâu hoắm có chút ướt át.

Sở Tuân đưa tay chạm nhẹ lên mới biết đó chính là nước mắt. Từ khi cha mẹ hắn qua đời, hắn không còn rơi nước mắt vì ai nữa.

Hiện tại, là vì sao cơ chứ ?

" Chỉ là một người phụ nữ vô dụng mà thôi, sao anh lại để tâm đến vậy. Cô ta có yêu anh đâu. "

Thanh âm chói tai đến khó chịu. Từng chữ từng chữ nói ra vô cùng sắt nhọn, đâm vào đúng chổ đau của Sở Tuân.

Hắn chưa từng dám khẳng định Hà Hân yêu hắn. Nên lúc nào thái độ giành cho cô cũng rất gay gắt.

" Im miệng! "

" Ninh Anh, đừng nghĩ em là cùng tôi lớn lên nên muốn nói gì thì nói. Em biết mà, ngay cả người thân duy nhất tôi cũng giết được. "

" Em cũng không ngoại lệ! "

Hắn giận đến phát điên, loạng choạng đứng dậy trừng mắt nhìn Ninh Anh. Khuôn mặt không hề mang theo chút cảm xúc nào.

Nhưng đủ khiến cô ta sợ đến không dám nói thêm câu nào.

Đúng vậy, Sở Tuân năm 17 tuổi đã chính tay giết chết anh trai ruột thịt của mình để tranh giành vị trí người thừa kế.

Ngày hôm đó, chính là cơn ác mộng của cả cuộc đời hắn. Nếu hắn không ra tay trước, người chết e là chính bản thân hắn.

Ninh Anh lẳng lặng đưa mắt nhìn chăm chú vào thân thể nằm bất động trên giường của Hà Hân. Khoé môi cô ta nâng cao, ý cười giễu cợt vô cùng.

Từ đầu đến cuối, người khiến mối quan hệ của Sở Tuân và Hà Hân đi đến bước đường cùng không ai khác chính là cô ta.

" Tuân, chị ta giờ đây đã sống như người thực vật. Anh hà cớ gì phải ngu muội như vậy. "

" Ly hôn với chị ta, cùng em xây dựng một tổ ấm mới... "

" Có được không? "

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK