" Là kẻ nào? "
Mạc Kính chầm chậm di chuyển đến dưới chân cầu thang. Anh ta cẩn thận đưa mắt quan sát rõ từng chi tiết.
Bên trên không hề có chút tiếng động nào khác. Liền thấy có chút không ổn.
" Máu... "
" Máu chảy rồi... "
Hà Hân loạng choạng bước xuống, những mảnh vỡ của bình hoa ghim chặt vào chân cô. Máu không ngừng rỉ xuống mặt đất.
Cô không hề để lộ ra vẻ mặt đau đớn của mình. Cắn răng để chịu cái đau rách da, mảnh vụn kia từng chút từng chút ghim sâu vào máu thịt cô.
Khi nãy, may mà cô phản ứng kịp thời. Bước vào bên trong những mảnh vỡ kia để bản thân một lần nữa chịu tổn thương.
Nếu không e là bản thân cô cũng sẽ có kết cuộc như cha con nhà họ Ninh kia.
Sở Tuân từ phía sau đã nghe thấy âm giọng của Hà Hân. Hắn vội chạy đến ôm lấy cô vào lòng. Chỉ vừa xa cách một chút cô lại một lần nữa bị thương.
Càng nhìn càng thấy đau lòng.
" Em bị ngốc sao? Đau cũng không khóc. "
Hắn đưa mắt xuống nhìn cô, khuôn mặt tràn ngập cảm giác bất an. Bàn tay siết chặt lấy cơ thể của Hà Hân.
Dáng vẻ giận dữ này của Sở Tuân cũng nói lên được tầm quan trọng của cô trong trái tim hắn.
Cảnh tượng trước mắt bị Ninh Vãn nhìn thấy, ông ta rốt cuộc cũng tìm được điểm yếu của kẻ vô tâm vô tim kia .
Nếu có được Hà Hân trong tay còn lo sợ Sở Tuân đối phó sao?
Nhưng suy nghĩ đó của ông ta vừa loé lên. Đã bị Sở Tuân nhanh chóng dập tắt nó.
Hắn vốn nhạy bén, cảm giác được loại ánh mắt ghê tởm mà Ninh Vãn nhìn người phụ nữ đang vùi đầu trong lồng ngực của bản thân.
" Móc mắt ông ta ra cho tôi! "
Lúc đó không khí trong sảnh chính đột nhiên hạ xuống hơn mức âm độ. Lạnh đến mức người xung quanh cũng phải dè chừng.
Mạc Kính biết rõ Sở Tuân làm việc vô cùng dứt khoát. Chưa từng để lại bất kỳ hậu hoạn cho phía sau.
Một đôi mắt đổi lại cái mạng chó của Ninh Vãn.
Đúng thật là quá hời cho ông ta. Mạc Kính cúi đầu thấp xuống, ra lệnh cho những người phía sau giữa chặt lấy tay chân ông ta.
Trong chốc lát máu tươi nhuốm đỏ cả mặt đất. Tiếng hét thất thanh của Ninh Vãn khiến cho Ninh An từ cơn hôn mê cũng mơ mơ màng màng mở mắt.
" Đừng nhìn! Bẩn mắt. "
Sở Tuân nhanh chóng ôm chặt lấy cô, dùng tay che chắn hai bên tai của cô. Tránh để Hà Hân nghe được thứ thanh âm ghê tởm kia.
Một màn trước mắt thật sự rất đặc sắc. Khiến cô không kìm được mà muốn nôn hết những thứ ăn khi nãy ra.
Nhưng may là bản thân cô không chế giỏi.
" ... "
Ninh An thoạt nhìn có chút ngơ ngác, sắc mặt cô ta vừa trong một cái chớ mắt liền trở nên nhợt nhạt.
Chầm chậm bám víu lấy tay của Mạc Kính. Cô ta và anh vốn là chổ quen biết. Bản chất con người của Ninh Anh thật sự rất xấu xa.
Cô ta từ khi hiểu chuyện đã biết lợi dụng người khác. Biết Mạc Kính có chút tâm tư với mình, liền hết lần này đến lần khác lợi dụng anh .
Đem một tấm chân tình thật sự vùi dập dưới chân. Giờ đây lại muốn cầu xin sự thương hại từ Mạc Kính?
Bớt mơ tưởng lại đi.
" Cút! "
Nhanh gọn, không một chút vòng vo nào. Ánh mắt cùng biểu cảm trên khuôn mặt Mạc Kính không hề có chút tình cảm nào lẫn lộn vào trong đó.
Vài năm trước anh đã không còn lưu luyến gì với cô ta nữa. Những lần giúp đỡ gần đây chỉ là vì niệm tình cũ mà thôi.
Anh hất mạnh khiến Ninh Anh ngã ra đất.
" Các người....các người tại sao lại đối xử với tôi như vậy? "
" Tuân, anh không nhớ sao... Chúng ta đã cùng nhau trưởng thành. Anh hứa sẽ chăm sóc em cơ mà... "
" Tuân! Anh không được bị con đàn kia mê hoặc. Cô ta không... "
Cô ta bất lực gào thét , cuộc đời này của cô ta hết thảy bị tên đàn ông trước mắt hủy hoại.
Vất vả bao nhiêu lâu nay cô ta chỉ muốn được đường đường chính chính trở thành Sở Phu Nhân mà thôi.
Nhưng từ đâu lại nhảy ra một Hà Hân. Cướp đoạt toàn bộ mọi công sức mà cô ta bấy lâu gầy dựng.
Từ nhỏ cô ta đã bị người mẹ ham hư vinh của mình nhồi nhét những tư tưởng đen tối. Mới chưa được 15 tuổi đã tính kế người khác.
Ninh Anh vốn không hề trong sáng đơn thuần như vẻ bề ngoài. Vì muốn tranh giành tình yêu thương của cha, cô ta không tiếc đẩy em gái ruột xuống hồ sâu 4m.
Khiến cô bé ấy chỉ vừa 7 tuổi đã chết không nhắm mắt.
Nhưng cô ta chưa từng hối hận. Cũng chưa một lần viếng thăm mộ của em gái.
" Nói đủ chưa? "
" Còn không mau lôi cô ta đi, ồn chết đi được. "
Thay vào thời gian đứng nghe Ninh Anh nói nhăng nói cuội. Hắn thà rằng đưa Hà Hân về băng bó vết thương thì hơn.
Mí mắt run run, khoé môi lưu lại bảy phần ý cười tự giễu. Nhìn người phụ trông đặc biệt thảm hại trước mặt.
Cô lại nghĩ đến bản thân của quá khứ. Khi đó cô cũng từng gánh chịu nổi đau đó, mất đi tất cả. Chỉ cầu xin được cứu sống đứa bé trong bụng.
Nhưng đổi lại là gì?
Ngày ngày bị những sợi dây xích dày đặc trên người trói buộc trong căn phòng u tối lạnh lẽo hệt như địa ngục trần gian kia...
Đau.
Lồng ngực cô đau thắt lại.
" Tôi, sẽ, giết, anh. "
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !