" Bé cưng, mới sáng sớm đã muốn hoạt động mạnh rồi sao? "
Sở Tuân nâng cao khoé môi, nở nụ cười tràn ngập ý cợt nhã nhìn thân thể Hà Hân một cách chăm chú.
Hắn đây là quá tự tin về nhan sắc của bản thân rồi. Nửa thân trên không chút mảnh vải che thân vậy mà không chút xấu hổ nào...
Càng nhìn càng thấy đáng ghét, cô thật muốn cho hắn một đạp lăn xuống giường.
Không được kích động.
Không được kích động.
" Chú, cháu đói rồi... "
Hà Hân dùng vẻ mặt ngây thơ đáp lời hắn, cô cũng không thể sống quá bạo lực được. Hiện tại cô là một kẻ điên, vẫn là nên ngoan ngoãn đáng yêu một chút.
Một nụ cười đó của cô hệt như liều thuốc an thần. Khiến Sở Tuân không còn đặt nặng công việc lên vai.
Hắn lao đến ôm chặt lấy cô, hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập . Dường như đang cố chịu đựng một cái gì đó.
Mồ hôi trên người hắn ngày càng toát ra nhiều hơn bình thường. Lẽ nào, cái tên cầm thú này muốn ra tay với một người điên.
Nhìn bộ dạng này của hắn có vẻ Hà Hân đoán không nhầm rồi. Cái kia cứ cương cương không chịu xuống, cô gượng sức đẩy hắn ra nhưng bất thành.
Đợi đã, từ sau lần đó.
Cô và hắn đã không còn quan hệ với nhau nữa. Chẳng lẽ hắn luôn nhịn nhục đợi đến bây giờ sao ?
Không thể, không thể nào...
Một người như Sở Tuân sao có thể không động vào phụ nữ trong thời gian dài. Hắn chắc hẳn đã ngủ với nhiều phụ nữ bên ngoài rồi. Cô không thể bị hắn lừa gạt thêm lần nữa.
" Đừng động, anh sắp chịu không nổi rồi... "
" Bé cưng, em biết anh ăn chay bao lâu nay chỉ đợi ngày em chấp nhận anh không? "
" Nhưng hình như có vẻ hơi lâu thì phải. "
Sở Tuân siết chặt lấy đôi bàn tay đang nổi lên từng sợi gân xanh. Sau lần xảy ra sự cố khiến Hà Hân màn thai kia.
Hắn chưa một lần đụng vào cô nữa. Không phải là hắn chán ghét cô, càng không phải hắn không yêu cô.
Mà là...
Sở Tuân sợ cảnh tượng đêm đó lại tiếp diễn, hắn đã uống say sau đó làm nhục Hà Hân. Không dừng lại ở đó còn khiến cô rơi nước mắt vì đau đớn.
Sau lần đó hắn luôn trốn tránh cô, nên mới tạo được cơ hội cho Ninh Anh làm càng. Để cô ta hãm hại Hà Hân, hắn cũng vô cùng hối hận vì bản tính nhút nhát ngại ngùng của bản thân.
Nếu khi đó hắn can đảm một chút, có lẽ ngày hôm nay đã khác.
Đứa con chưa ra đời đó cũng không vô duyên vô cớ mà ra đi. Hà Hân cũng không hận hắn, càng không trở thành bộ dạng điên điên khùng khùng như bây giờ.
" ... "
Cô rơi vào trầm tư, ánh mắt mờ mịt trống rỗng có chút giao động về những lời mà Sở Tuân nói khi nãy.
Cô đưa tay đến vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của hắn. Đây cũng là hành động theo bản năng của một người vợ mà thôi.
Muốn an ủi cho người chồng hệt như đứa trẻ cầu được yêu thương.
Sự ôn nhu cùng cư chiều hiện hữu rõ trên khuôn mặt đó của Hà Hân. Có vẻ buổi sáng là lúc cô buông bỏ mọi phòng bị nhất. Để bản thân chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt một lần.
Chỉ một lần thôi, cũng được...
" Hay là em ăn anh đi, ăn anh sẽ không đói nữa. "
Sở Tuân nắm lấy tay cô, ánh mắt vô cùng chân thật. Có vẻ người đàn ông này muốn ngủ cùng cô đến phát điên rồi.
Ngày ngày dùng những câu đường mật dụ dỗ. Nhưng chẳng lần nào thành công, lần này cũng không khác so với những lần trước là mấy.
Bị Hà Hân từ chối một cách thẳng thừng.
" Không thích. "
" Chú vừa xấu vừa khó nuốt, có điên mới ăn chú. "
Cô hất vai tỏ ý chán ghét, đôi bàn tay thon nhỏ dùng lực thoát khỏi sự khống chế của Sở Tuân. Một câu một chữ nói ra tuy vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại mang tính sát thương chuẩn xác.
Sở Tuân muốn hộc máu ngay tại chổ. Hắn cũng đâu phải thuộc dạng già vừa xấu đâu, nhưng sao ngày nào cũng bị mắng chửi thậm tệ thế này.
Bỗng tiếng chuông điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.
Cũng khiến Sở Tuân phơi bớt đi một chút nhục nhã nào đó. Nếu còn tiếp tục bàn luận nữa, hắn đột tử ngay tại chổ quá.
" Thiếu Gia, người đã đưa đến. "
Mạc Kính cũng thật là, anh đang đứng bên ngoài cửa phòng nhưng lại không muốn trực tiếp nói chuyện. Cứ thích dùng điện thoại gọi mới thấy vui.
Chắc là lần đầu được sử dụng điện thoại thông minh đời mới nên mới tìm hiểu rõ một chút lợi ích từ nó.
Với lại, anh cũng không muốn bản thân trở thật vật cản trở trên con đường truy thê của Tổng tài.
Lương đã ít ỏi , anh xém chút nữa là bị trừ gần hết vì cái tội lúc nào cũng xuất hiện ' đúng lúc " .
" Được rồi, đứng đó đợi tôi. "
Sở Tuân nhanh chóng rời khỏi giường trước khi đi cũng không quên hôn tạm biệt Hà Hân. Mang theo khuôn mặt mãn nguyện rời đi.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa liền thay đổi biểu cảm ngay lập tức. Thoáng chốc như hai người hoàn toàn khác nhau.
Hà Hân vẫn còn ngơ ngác không kịp phản ứng lại. Cô nhìn theo bóng lưng Sở Tuân mà bật cười khoái chí.
Lần này cô lại thắng rồi.
Đánh đuổi được một con thú săn đang đói khát, có vẻ như tài ăn nói của cô ngày càng lên hương thì phải.
" Mạc Kính, tôi có nên đi phẫu thuật thẩm mỹ không ?"
Sở Tuân vẫn còn đang suy nghĩ về những lời chê bai ban nãy của Hà Hân. Hắn soi gương tổng thể khuôn mặt vài lần.
Cũng không tệ đến mức như cô nói.
" Tại sao vậy ạ? "
Mạc Kính chết lặng khi nghe thấy câu hỏi đến từ Sở Tuân. Anh vẫn cố giữ bình tĩnh, trong lòng thì rối như tơ vò.
Chẳng lẽ Tổng tài nhà anh muốn chuyển nghề hay sao? Hoặc là đắc tội với nhân vật nào rồi nên thay danh đổi họ.
Đổi luôn cả mặt?
" Vợ tôi chê tôi vừa già vừa xấu... "
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !