• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tim hắn suýt nữa thì ngừng đập. 

" Hà Hân, em không được ngủ..." 

Hắn như phát điên, luống cuống ôm lấy cô chạy ra khỏi cửa chính. Hiện tại đợi Bác sĩ đến sẽ không kịp. 

Sở Tuân đành nhanh chóng đưa Hà Hân đến bệnh viện gần nhất. 

Nhìn thấy hơi thở của cô đang thoi thóp từng chút từng chút một. Vậy mà lại có ngày này, người vốn chưa từng lộ ra biểu cảm đó. 

Hắn sợ rồi. 

Thật sự rất sợ. 

Nếu như có xảy ra bất trắc gì họ cũng không thiết sống nữa. Nửa phần đời còn lại không có Hà Hân bên cạnh. 

Đó sẽ không còn là cuộc sống, mà là địa ngục... 

" Bác sĩ..." 

" Mau...u...cứu...cô...ấy...v..." 

"Bác sĩ..." 

" Mau...u...cứu...cô.. ấy......" 

Sở Tuân vụn về đặt Hà Hân lên giường bệnh, ánh mắt tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi không chút che dấu nào nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch của cô. 

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. 

Chỉ vừa mới này vẫn còn vui đùa cười cợt, giờ đây lại nằm bất động ngay trong lồng ngực hắn. Đến thở cũng khó khăn vô cùng. 

Cơ thể Hà Hân bất chợt run lên từng trận, khoé miệng thuận thế trào ra búm. máu đỏ tươi. 

Cơn họ dồn dập không ngừng, càng ho thanh âm càng yếu . Đến cuối cùng không còn chút sức lực nào. 

" Nhanh, chuẩn bị phòng cấp cứu.". 

"Bệnh nhân trúng độc rồi." 

Đội ngũ bác sĩ đang đứng đợi bên ngoài nhanh chóng đẩy giường bệnh Hà Hân vào trong phòng cấp cứu. 

Sở Tuân nhìn theo khuôn mặt dần khuất của cô, cảm giác trống rỗng hiện hữu đâu đó trong mắt hắn. 

Khoan đã... 

Trúng độc? 

Trúng độc khi nào cơ chứ? 

Trong phút chốc hắn đơ ra cả người, hình như đã đoán được lý do tại sao Hà Hân lại ra nông nỗi này. Đĩa thức ăn khi nãy trên bàn, độc mà cô trúng. Đều là giành riêng cho hắn... 

Người đáng ra đang hấp hối từng chút từng chút một kia là hắn chứ không phải Hà Hân. 

Đúng vậy, tất cả đều tại hắn. Tại sao khi đó lại nhường phần ăn của mình cho cô, nếu như hắn ăn thì đã tốt hơn rồi. 

" Mạc Kính, điều tra cho tôi. Rốt cuộc là kẻ nào dám hạ độc dưới mắt Sở Tuần này !" 

Hắn đứng đó nhìn về phía đèn cấp cứu đang sáng kia. Tim không ngừng co thắt lại, hô hấp cũng trở nên mất kiểm soát. 

Khoảng khắc nhìn thấy Hà Hân nôn ra máu, Sơ Tuân khi đó thoạt nhìn có chút ngơ ngác. Cơ mặt của hắn cứng đờ lại, không dám tin vào điều mình thấy trước mắt. 

Cô ấy chết. 

Nếu như cô ấy chết. 

Sở Tuân sẽ trở thành bộ dạng như thế nào? Đoạn thời gian thiếu vắng cô đối với người bình thường chỉ là mấy năm ngắn ngủi. Nhưng đối với hắn là những ngày tháng dài đằng đẵng sống trong địa ngục. 

Khi đó, Sở Tuân không biết thế nào là sống. 

Nói đúng hơn là hắn chỉ đang hô hấp và sinh hoạt như một con người . Nhưng bên trong mục rỗng không chứa linh hồn. 

Giống như một cái xác sống. 

Nếu như cô ấy thật sự chết đi. Nửa phần đời còn lại của hắn e miễn cưỡng cũng khó thể trãi qua. 

" Thiếu Gia..." 

" Khi nãy, nhà chính có tin báo đến..." 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK