"Được thôi..."
Hà Hân mỉm cười ngây ngô, cô đứng dậy rời khỏi giường. Không phải ôm thôi sao, cô sẽ cho hắn mở mang tầm mắt.
Cô dùng lực chạy đến ôm lấy Sở Tuân, biết điểm yếu của hắn chính là phần eo. Nên cô càng dùng lực báu vào.
Chỉ là, không giống với tưởng tượng khi nãy của cô cho lắm.
Cả hai vậy mà cùng lăn ra đất. Tư thế này có chút không thuận mắt thì phải, Hà Hân nhanh chóng áp đảo.
Cô nằm trên, Sở Tuân nằm dưới.
" Cục cưng, em không phải là muốn ăn tôi đấy chứ..."
" Không trêu em nữa."
Sở Tuân nở nụ cười thân thiện trên khoé môi. Hắn nhanh chóng đứng dậy chỉnh chu lại trang phục trên người.
Khuôn mặt khuất sau góc tường có chút khác thường. Nhìn kỹ lại mới thấy, mặt hắn đỏ hết lên rồi.
Phụt!
Hà Hân gần chút nữa đã không nhịn được mà bật cười chế giễu Sở Tuân. May mà cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
" Đi ăn thôi... Cháu đói rồi..."
Cũng đã lâu lắm rồi cô mới được ngồi ăn trên bàn. Từ lúc bị giam cầm trong căn phòng đó, đến lúc giả điên vẫn chưa có cơ hội xuống dưới sảnh chính.
Thật lạ lẫm.
Đây cũng từng là căn nhà do cô chính tay bày trí. Mọi thứ đều xung quanh đều được Hà Hân cẩn thận lựa chọn.
Cứ ngỡ, nơi này sẽ là tổ ấm gia đình của mình.
Cứ ngỡ, cả đời sẽ không rời khỏi nơi đây.
Nhưng hình như cô sai rồi, lựa chọn ban đầu đã là sai. Kết cuộc cũng không bao giờ tốt đẹp như trong truyện cổ tích.
" Cục cưng, em sao vậy?"
Sở Tuân nắm lấy tay cô kéo đến bên cạnh bàn ăn. Hắn lúc nào cũng dùng ánh mắt ấm áp bao dung nhìn cô.
So với lúc trước hoàn toàn là hai người khác nhau.
" Không...sao..."
Hà Hân lấp bấp đáp lại lời hắn.
Cô ngồi xuống bàn nhưng tâm trí lại không ở đây. Vẫn luôn suy nghĩ về cái gì đó rất nhập tâm, ngay khi thức ăn được mang lên cô cũng không để ý.
Thời gian qua, cô chưa từng suy nghĩ kế hoạch rời khỏi đây . Lúc nào cũng hao phí tâm trí vào Sở Tuân.
Sợ hắn gặp nguy hiểm.
Cũng sợ bản thân lại đắm chìm trong tình yêu.
Nhưng Hà Hân vốn dĩ không biết , bản thân cô sớm đã bị trói buộc bên cạnh hắn. Trái tim, thể xác đều không muốn rời khỏi người đàn ông đó.
" Món em thích nhất này...".
Đột nhiên, không khí xung quanh phòng căn trở nên tĩnh lặng.
Người ghét tiếp xúc nước bọt của người khác như Sở Tuân vậy mà dùng dụng cụ ăn của mình đút thức ăn cho cô.
Thức ăn trong đĩa cả hai đều giống nhau. Cô cũng có thể tự ăn cơ mà...
Nhưng Hà Hân cũng không thể từ chối hắn được. Đứa trẻ ngoan thì phải nghe lời, phải khiến hắn tin tưởng cô mới được.
" Ngon thật! "
Hà Hân vén mái tóc mềm mại sang bên tai, cô mỉm cười ngây ngô hệt như một đứa trẻ lên ba nhìn hắn.
Chỉ là, một lát xong trong miệng cô có một chút dư vị tanh của máu. Bàn tay bất giác lau lên khoé miệng, vậy mà lại là máu
Cô thoạt nhìn có chút ngơ ngác, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Ầm!
Hà Hân dường như bị thứ gì đó rút sạch toàn bộ sức lực trong người. Cô ngã khụy xuống mặt đất sau đó liền mất đi ý thức.
Còn về Sở Tuân vẫn còn chưa hoàn hồn. Hắn như chết lặng với khoảng khắc đó, nhìn thấy cô nôn ra từng bủm máu.