Sở Tuân loạng choạng quay lưng rời đi, bóng lưng thẳng tắp cô độc vô cùng. Mang theo thống khổ tang thương hết thảy cất giấu tận sâu trong đáy lòng.
Một chút cũng không để lộ ra bên ngoài.
Khó mang thai.
Khó mang thai.
Âm giọng đó hệt như một lời nguyền rủa cứ vang vọng mãi trong đầu Sở Tuân. Như muốn bức điên hắn.
" Ngài đây là muốn?"
Vị bác sĩ kia vừa nhìn liền nhận ra người đàn ông với bộ dạng thảm hại trước mắt chính là Sở Thiểu của Sở Gia.
Tuổi tuy trẻ nhưng đã có thể thao túng hai giới hắc bạch lưỡng đạo trong tay.
"Tôi muốn làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh! "
"Tôi muốn làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh!"
Sở Tuần trước giờ chưa từng nói chơi một lần nào. Hắn nói được làm được, không hề biên dè bất cứ điều gì.
Thắt ống dẫn tinh thôi mà.
Cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Nếu như Hà Hân đã khó mang thai. Hắn cũng không muốn có con với người phụ nữ khác.
" Ngài nghiêm túc ?"
Vị bác sĩ kia có chút không dám tin vào những gì mình đã nghe. Sở Gia không phải chỉ có duy nhất một người kế thừa thôi sao?
Theo như vị bác sĩ này biết thì hắn hiện tại còn chưa có con, chỉ có duy nhất một người vợ.
Anh ta cảm giác từng tia máu trên người như muốn nổ tung vì cái nhìn lạnh thấu xương thấy tủy kia.
Nói thắt thì thắt.
Sở Tuân vừa làm xong tiểu phẫu liền nhanh chóng rời đi . Không hề để cho bản thân nghỉ ngơi. Hắn thật sự sức cùng lực kiệt rồi, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Từng bước chân đều trở nên nặng nề, khó khăn lắm mới đến trước phòng bệnh của Hà Hân. Sở Tuân chỉnh chu lại một chút. Không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng thảm hại này.
Nhìn thấy cô vẫn hôn mê chưa tỉnh hắn có chút lo lắng. Ngồi bên cạnh chờ đợi, nhanh lại ngủ quên lúc nào không biết.
Cuối cùng hắn cũng có thể an tâm buông bỏ lớp mặt nạ tinh xảo bản thân luôn đeo trên người.
" Hà Hân..."
" Hà Hân, cầu xin em... Đừng đi, đừng bỏ mặc anh.."
Sở Tuân không ngừng độc thoại, trong mơ hắn nhìn thấy cô rời khỏi hắn. Vĩnh viễn cũng không muốn quay về.
Bản thân muốn giữ nhưng sức lực lại không cho phép. Hắn bất giác nắm chặt lấy tay cô của hiện thực.
Lực đạo vừa ôn như vừa mạnh bạo.
" Không thể..."
Hà Hân sớm đã tỉnh, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân liền nhanh chóng giả hôn mê. Chỉ là không ngờ lại nghe được những lời thật lòng nói ra từ miệng Sở Tuân.
Cô căn bản không thể ở lại bên cạnh hắn.
Lý trí cùng con tim đều không có cách nào cho phép bản thân yêu lại người đã nhận tâm sát hại đứa con chưa chào đời.
Nhớ đến cảnh tượng khi ấy, những vệt máu tươi loang lổ trên chiếc váy trắng tinh khiết.
Hà Hân từng chút từng chút cảm thấy sinh mệnh nhỏ bé trong người dân dần mất đi. Cái đau đó, mấy ai hiểu nổi.
Khó khăn lắm cô mới có được...
Nhưng lại bị Sở Tuân cùng người đàn bàn kia dễ dàng chà đạp dưới chân. Hắn có thể trêu đùa tình cảm của cô, cũng có thể căm thù cô.
Tại sao lại hai đứa bé.
" Sở Tuân, anh và tôi đã không thể quay lại như lúc đầu. Càng không thể tiếp tục nữa."
Cô đưa mắt âm trầm xuống nhìn hắn, bất giác khồn kìm được mà rơi nước mắt. Vốn nghĩ bản thân đã chết tâm.
Chỉ là, tình cảm cô giành cô hắn quá sau thời gian bên cạnh hắn lại quá dài.
Muốn vứt cũng khó, muốn triệt càng khó hơn.
Hà Hân không thể kéo dài nữa. Cô phải nhanh chóng lập kế hoạch rời khỏi hắn, rời khỏi Sở Gia. Nếu không bản thân sau này lún sâu hơn thì càng khó thoát ra.
Cốc cốc!