• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Hà Hân, em xuống đây cho tôi! "

Âm giọng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, gương mặt vốn luôn giỏi che dấu những cảm xúc chân thật kia.

Hiện tại lại trưng ra vẻ mặt đau thương cùng lo lắng nhìn về phía bóng lưng gầy gò ốm yếu của cô.

Hà Hân từ sau khi tỉnh lại khỏi cơn ác mộng dài đằng đẵng , cô cũng tự mình ý thức được đứa bé trong bụng sớm đã không còn nữa.

Tâm trạng của cô vốn đã bất ổn, giờ đây lại mất đi lý do để tồn tại.

Ký ức thưở nhỏ của cô vô cùng đen tối hệt như một vũng bùng lầy. Những ngày cô đau bệnh lại không hề có ai chăm sóc.

Người mà Ba mẹ yêu thương nhất chính là đứa em trai ngoài giá thú kia. Họ chỉ lo bảo bọc nó, lại vô tình vứt bỏ cô.

Nhưng đến khi cần sự giúp đỡ lại tàn nhẫn khiến cô mất đi những thứ vốn trân quý nhât. Năm đó em trai cần tiền mua nhà cưới vợ.

Trùng hợp Sở Phu Nhân cũng chính là mẹ ruột của Sở Tuân dùng một số tiền lớn ép cô rời khỏi hắn.

Ban đầu Hà Hân đã từ chối nhưng nào ngờ lại bị Ba mẹ cô hớp tay trên. Lấy tiền xong liền bạch vô âm tính.

Đây cũng là lý do tại sao cô lại rời đi, không để lại chút lý do hoặc tin tức gì cho Sở Tuân.

" Không còn gì nữa rồi ... "

" Sở Tuân, anh buông tha cho tôi đi có được không? "

Hà Hân ngây dại mỉm cười, ý cười giễu cợt vô cùng. Chiếc váy trắng tinh khiết trên người bay phất phơ trong gió.

Mái tóc đen huyền rũ xuống che đi gò má ướt đẫm những giọt nước mắt đau thương của cô.

Con người trước mắt vốn luôn yêu tính mạng của bản thân, hiện tại lại chối bỏ đi sự sống. Muốn chọn một cái kết thúc đau đớn.

" Cả đời này của em đều thuộc về tôi. "

" Hà Hân, nếu như em chết đi . Tôi sẽ khiến cả gia đình em cùng xuống đoàn tụ. "

Hắn đưa mắt âm trầm nhìn cô, bàn tay giấu phía sau lặng lẽ siết chặt. Căn bản Sở Tuân không giỏi biểu đạt cảm xúc qua lời nói.

Hắn chỉ là muốn cô ở bên cạnh, nhưng lại càng khiến cô trở nên chán ghét câm hận hắn hơn mà thôi...

Những năm qua Sở Tuân không ngừng tìm kiếm tung tích của cô. Hắn chưa từng một giây một phút nào từ bỏ.

Bởi, quá khứ hạnh phúc đó hắn không nỡ buông tay. Càng không muốn nhìn thấy cô đứng bên cạnh người đàn ông khác.

" Sở Tuân... "

" Anh căn bản không hề biết gì về tôi. Cái thứ anh gọi là gia đình kia, tôi chưa từng có. "

Nụ cười trên khoé môi Hà Hân cứng đờ, cũng trở nên nhạt dần. Vết thương trên lòng bàn chân không ngừng rỉ máu.

Vì muốn trốn thoát khỏi căn phòng giống như địa ngục trần giang kia. Cô đã phải tìm cách khiến thân thể chịu tổn thương, dù đau đến mấy cũng cắn răng chịu đựng chạy lên tầng thượng.

Cô vẫn không muốn giải thích cho hắn.

" Không, Hà Hân. Anh hiểu em, trên đời này anh là người hiểu em nhất !"

Sở Tuân trầm mặt, hắn cố muốn tiến gần đến bên cạnh cô nhưng càng khiến cô ngày càng đi xa hơn.

Gần chút nữa là ngã ra khỏi lan cang.

Hắn trời sinh đã vô cùng cao ngạo, chưa từng để lọt tai những lời nói không hợp ý hắn. Nhưng như vậy mới khiến hắn trở nên cô độc như vậy.

" Hiểu tôi? "

" Anh có biết thứ tôi sợ nhất chính là bị nhốt trong phòng kín không? "

Đôi mắt xanh ngọc có chút tê dại, rất nhiều thứ đã bức ép cô đến con đường này. Cảm xúc hiện tại của cô không còn nhiều.

Chỉ có tuyệt vọng và bất an.

Hà Hân từng bị người mẹ máu mủ ruột thịt kia nhốt trong nhà kho u tối không chút ánh sáng nào.

Bà ta không những bỏ đói cô trong vài ngày, đã vậy còn thả những con côn trùng vào bên trong.

Lý do mà bà ta làm những việc tàn nhẫn kia vô cùng đơn giản . Bởi vì cô chỉ là con gái, nuôi lớn sau này cũng gả cho nhà khác.

Không chút lợi ích nào!

Gia đình? Hai từ này đối với cô vô cùng xa xỉ. Thà không có còn hơn.

Khi Hà Hân mở mắt sau khi trãi qua nỗi đau mất đi đứa con. Lại phát hiện bản thân bị nhột trong căn phòng lạnh lẽo u uất kia.

" Sở Tuân, anh có biết không? "

" Quá khứ của tôi, không hề đẹp đẽ như anh biết. Tôi cũng chưa từng mệt mỏi với thái độ hờ hững của anh. "

" Chỉ là, tôi không biết bản thân đã làm sai điều gì lại khiến anh hận tôi đến như vậy. Phải dùng đến những biện pháp đê hèn kia để tôi rời khỏi. "

" Anh, có thể nói với tôi cơ mà... Sở Tuân, nếu anh nói với tôi thì mọi thứ cũng không đi đến nước đường này. "

Hà Hân khẽ nghiêng đầu gượng cười nhìn hắn. Nhưng nụ cười dù đẹp đến đâu cũng không thể che dấu đi cảm xúc thương tâm hiện tại của cô.

Gương mặt từ tang thương tuyệt vọng dần chuyển sang lạnh nhạt không chút cảm xúc nào.

Vệt nước khiến tầm mắt cô trở nên mờ mịt, bước chân loạng choạng không đứng vững. Sở Tuân không dám dời tầm mắt đi nơi khác.

Cơ thể hắn run lên từng trận, khó khăn lắm mới áp chế được.

" Hà Hân, em đừng bỏ lại anh một mình có được không? "

" Đừng bỏ rơi anh một lần nữa, anh thật sự không thể nào sống nếu thiếu em. "

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK