• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy mà lại bị đám tạp nham kia sỉ nhục như vậy. Đường đường là Sở Phu Nhân của Sở Gia lại bị gánh cho cái mác người tình. 

Xúc phạm hắn cũng không sao. 

Sỉ nhục Sở Gia cũng chẳng để ý. 

Nhưng động vào Hà Hân, hắn có thân bại danh liệt cũng phải xử lý hết thảy bọn chúng. Không nương tay lưu tình với một ai. 

" Mạc Kính, đem đám người này vứt vào tù cho tôi." 

" Kiện đến khi nào bọn họ tán gia bại sản." 

Hà Hân im lặng, hít sâu một hơi. Ngồi trên xe bất giác đưa mắt nhìn theo bóng lưng dần khuất giữa đám người đông đúc. 

Cảm giác trống rỗng hiện hữu đâu đó trong ánh mắt của cô. Mặc dù đã cố kìm chế cảm xúc trên khuôn mặt, nhưng vô tình để lộ ra bị thường cùng tuyệt 

Vọng. 

Sắc mặt thất thần hẳn đi, cô nắm chặt lấy vạt áo vest khi nãy Sở Tuân đã đắp lên người. 

"Làm ơn... Đừng tốt với em như vậy..." 

Lồng ngực Hà Hân ẩn ẩn phát đau lên từng trận, hơi thở dần trở nên nặng trĩu. Khi ấy cô cảm giác được khoé mắt có chút ướt át lạ thường. 

Thật lạ. 

Rất lạ. 

Cô rõ ràng là hận Sở Tuân cơ mà, muốn vĩnh viễn rời xa hắn. Nhưng khi không còn được nhìn thấy hình bóng của hắn, cô lại khó chịu đến như vậy. 

"Tại sao lại khóc, là kẻ nào làm em khóc?" 

Bước chân của hắn ngày càng trở nên dồn dập, đáy mắt còn đọng lại vài phần oán giận khó lòng phai nhoà. 

Sở Tuân ôm chầm lấy cô vào trong lòng, hắn vội gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt trắng bệnh trạng của Hà Hân. 

Ngoan, đừng khóc. 

Anh đau lòng. 

Đây mới là những lời hắn luôn chôn dấu tận đáy lòng. Nhưng không có cách nào biểu đạt, chỉnh đành dùng những từng ngữ khô cứng lạnh nhạt. 

Sở Tuân từ nhỏ đã không giỏi biểu đạt cảm xúc. Hắn rất muốn quan tâm những người thân cận xung quanh. 

Chỉ là, hắn không biết nên nói như thế nào. 

" Đa...u...bụ...ng..." 

Hà Hân nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc. Cơ thể không tự chủ được mà phát run lên từng trận, càng run càng kịch liệt càng đáng sợ. 

Ánh mắt sâu hoắm nhìn chăm chú vào cô. 

Sở Tuân không còn thời gian để quan tâm đến đám người ồn ào phía sau nữa. Hắn muốn ngay lập tức đưa cô trở về nhà. 

" Mạc Kính, lên xe." 

Âm giọng nọ vô cùng sắt lạnh, hắn dịu dàng nâng niu cô trong lòng. Mẫn mê vuốt ve mái tóc đen huyền mềm mại. 

Chú tâm quan sát ngũ quan trên khuôn mặt Hà Hân . Nhịn không được mà hôn lấy trán cô một cái. Nụ hôn không hề mang theo bản tính chiếm hữu của hắn, mà đơn giản là muốn được hôn cô mà thôi. 

Thật sự bất lực, thật sự không có cách nào khống chế được. 

Vừa mới rời mắt khỏi cô một chút, liền không thể yên tâm được. Khi nhìn thấy cô khóc, hắn thật đứng bất động tại chổ. 

Hà Hân ngủ rất ngoan, không hề có chút kháng cự hay ghét bỏ nào đối với Sở Tuân. Yên tĩnh nằm trong vòng tay hắn. 

" Thiếu Gia, Lão Thái Thái đang ở Trạch viện..." 

Mạc Kính nhỏ giọng. 

Trạch viện chính là nơi mà Hà Hân cùng Sở Tuân sống. Cũng chính là nhà của bọn họ, người của nhà chính chưa từng ghé qua. Giờ tại sao lại đột ngột như vậy. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK