" Cô có thai rồi? "
Người đàn ông khoát trên người bộ vest lịch lãm chầm chậm tiến gần đến trước mặt Hà Hân.
Sở Tuân lạnh lùng nhìn Hà Hân . Đôi mắt đen huyền sâu thăm thẳm , hắn dùng lực siết chặt lấy cổ tay thon nhỏ của cô.
" Ừ. Vậy thì sao? "
Hà Hân lạnh nhạt đáp lời, cô cố kìm né đau đớn lại. Trưng ra vẻ mặt điềm tĩnh nhìn chăm chăm vào mặt hắn.
Không chỉ là tay đau, mà tim cô cũng rất đau.
" Tại sao không nói với tôi? "
Mộ Sở Tuân trừng mắt to lên nhìn cô.
Loại ánh mắt chán ghét cùng với khinh bỉ đó Hà Hân không thể nào chịu nổi. Từ ngày trở thành Mộ Thái Thái. Cô chưa có ngày nào sống yên ổn.
Tình nhân của hắn đêm nào cũng đến phiền cô.
Không những vậy, giờ đây cô ta đã có thai...
Cha đứa bé không ai khác chính là chồng cô. Hà Hân sau một lần nghe lén cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.
Cô mới phát hiện, người chồng chung chăn gối lâu nay lại nhẫn tâm đến vậy.
Bọ họ lại có kể muốn hại cô, dùng thuốc khiến cô ngày càng điên loạn. Vậy... Cô có thể tin tưởng hắn sao?
Ngay cả vợ hắn còn muốn hại, huống chi đây chỉ là một đứa bé chưa chào đời?
" Nói với anh làm gì? "
" Để anh cùng với cô ta tính kế con tôi sao? "
Hà Hân lạnh giọng, cô dùng phần lực cuối cùng thoát khỏi tay của Sở Tuân. Vội vàng lùi về phía sau, giữ khoảng cách với hắn ta.
Nước mắt lăn dài trên má, tim cô vô thức siết chặt. Cô của hiện tại thật sự rất hối hận.
Vì sao quá khứ lại yêu một kẻ vô tâm vô tình như hắn cơ chứ.
" Cô điên à? Nói bậy gì vậy? "
Sở Tuân tiến gần đến cô thêm một bước , cô liền lùi lại tận ba bước. Sự sợ hãi hiện hữu rõ trên khuôn mặt của Hà Hân.
Cô xoa xoa bụng, cố kìm nén sự run rẩy. Khuôn mặt không lấy chút biến động nhìn anh ta.
" Tôi biết anh luôn bỏ thứ thuốc kia vào thức ăn của tôi. Muốn ép tôi điên rồi sau đó đưa tôi vào bệnh viện! "
" Vậy là anh và cô tình nhân nhỏ bé kia có thể danh chính ngôn thuận ở với nhau rồi. "
Hà Hân giận dữ gầm lớn, nét mặt cô trở nên xấu xí vô cùng. Thanh âm vang vọng khắp hành lang, ánh mắt hung tợn ghim chặt vào người hắn.
Cô thật sự rất sợ.
Sợ căn nhà rộng lớn lạnh lẽo này! Sợ người chồng âm mưu thâm hiểm kia. Sợ tất cả mọi thứ mà cô từng xem như báu vật.
Tại sao?
Bây giờ cô mới phát hiện tầng lầu này cao đến thế. Bật thang lại có thể nhiều đến vậy.
" Cô điên à? "
" Tôi chưa từng muốn bỏ thuốc vào đồ ăn của cô. Cũng chưa từng có ý định đem tình nhân về nhà."
Sở Tuân túm hụt, sơ ý khiến Hà Hân ngã ra phía sau. Cô lăng xuống dưới cầu thang.
Khi dừng lại cả người chỉ toàn là máu. Bụng đau vô cùng. Nỉ non cầu xin anh ta.
" Cứu! Cứu lấy con tôi. "
Âm giọng ngày càng yếu ớt, tầm mắt trở nên mơ hồ. Cô ôm chặt lấy bụng, nằm dưới vũng máu quằn quại.
Không ngừng lẩm bẩm một câu nói.
Cô tha thiết cầu xin hắn, cầu xin hắn cứu lấy cốt nhục của cô. Nhưng đến khi cô ngất liệm vẫn không hề thấy hắn có chút phản ứng nào.
...
" Bác sĩ, tình hình nguy cấp. Bệnh nhân mất máu quá nhiều. "
" Đang có tình trạng sảy thai. "
Y tá vội vàng đẩy Hà Hân vào bên trong phòng cấp cứu. Một thân cô toàn máu, bàn tay lành lạnh không chút hơi ấm.
Sở Tuân bây giờ sợ hãi không nói nên lời. Hắn ôm lấy mặt không dám nhìn vào phòng cấp cứu.
Vậy mà hắn lại chính tay đẩy vợ nàng xuống cầu thang, chính tay giết đi đứa con đầu lòng của hắn và vợ.
6 tiếng trôi qua.
Đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt, từng đợt từng đợt y tá ra bên ngoài lấy máu. Nhưng lại không hề có chút tin tức nào.
Sở Tuân giờ đây như chết lặng ngồi yên một nơi không dám động đậy. Cũng không dám báo cho gia đình mẹ vợ.
Ting!
" Ai là người nhà của bệnh nhân? "
Bác sĩ từ bên trong bước ra trầm giọng hỏi. Áo phẫu thuật nhuốm đầy máu .
" Là tôi... "
" Vợ và con tôi thế nào rồi? "
Sở Tuân vội vàng đứng dậy. Vì ngồi quá lâu nên khi hắn đứng dậy liền ngã khụy xuống mặt đất.
Nét mặt đau đớn chầm chậm đứng dậy.
"Đứa bé không thể giữ được. Còn vợ anh... e là... "