• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng chữ từng chữ nói ra rất nhỏ, nhưng khẩu hình vô cùng rõ ràng. 

Hà Hân không hề đáp lại lời của hắn, cô nói vài câu với phục vụ để truyền đến cho Sở Tuân. Sau đó liền quay lưng rời đi. 

Cô có chút không nỡ nhấc chân bước đi, đem toàn bộ thống khổ cùng tang thương truất ra hết thảy. 

Nước mắt âm thầm rơi không hề phát ra chút tiếng động . May mà xung quanh không có ánh sáng rõ rệt. 

" Thiếu Gia, Phu Nhân có hơi mệt nên muốn ra nhà kính hít thở một chút." 

Người phục vụ nhanh chóng truyền lại lời nói khi nãy của Hà Hân cho Sở 

Tuân. 

"Tôi biết rồi." 

Lần này hắn muốn công bố với cả thế giới về danh tính thật sự của Sở Phu Nhân. Hắn không muốn Hà Hân bị người khác nhận nhầm là tình nhân được. 

Không thể để cô chịu bất kỳ tổn thương hay uất ức nào nữa. 

Nhưng chỉ sau khoảng thời gian ngắn, một ngọn lửa đã bùng lên và nuốt chứng tất cả, bao gồm người hắn yêu. 

" Cháy!" 

" Cháy rồi, mau dập lửa đi!" 

Âm giọng nó hệt như những lời nguyền rủa vang vọng bên tai Sở Tuân. Hắn đảo mắt tìm bóng dáng của Hà Hân, nhưng tìm khắp đại sảnh vẫn không thấy. 

Nhưng hắn chợt nhớ , Hà Hân sớm đã ra ngoài nhà kính hít thở một chút vì cô không thích không khí ồn ào của bữa tiệc. 

" Thiếu Gia. " 

" Trong trạch viện cháy rồi..." 

Mạc Kính nhanh chóng lao từ bên ngoài vào. Khắp nơi trên người anh đều bám bụi đen cùng những hạt tro. 

" Gọi người đến dập lửa đi, đừng làm tôi mất hứng. " 

Sở Tuân đưa mắt âm trầm nhìn về phía cửa chính. Nhưng khi hắn thấy phía đang bốc khói cao ngút trời kia có chút quen mắt. 

Hắn cố trấn an mình, ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Kính. 

"Là nơi nào cháy?" 

Sự bất an trong lòng hắn ngày càng trở nên rõ ràng, bàn tay giấu trong túi quần lặng lẽ siết chặt. Trái tim của hắn gần như ngừng đập, hơi thở chậm chập chờ đợi câu trả lời. 

Tiếng nhạc bên trong buổi tiệc như muốn bức điên người. Nó áp chế những thanh âm kêu la hỗn loạn ngoài kia. 

"Là...nhà kính..." 

" Là...nhà kính..." 

Mạc Kính cúi gằm đầu, âm giọng có chút hơi run rẩy. Anh siết chặt chiếc ruy bằng màu xanh lục trên tay. 

Sở Tuân thoạt nhìn có chút ngơ ngác, hắn dứt khoát giật lấy chiếc ruy băng nọ. Ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Kính. 

" Phu Nhân đâu?" 

" Nhanh! Phái người đi tìm cô ấy trở về đây!" 

Không khí bên trong buổi tiệc đột nhiên trở nên yên tĩnh hẳn. Cảm giác bất an hiện hữu đâu đó trong ánh mắt hắn. 

Sở Tuân gượng sức kiềm chế bản thân. Hắn không thể phát điện trong lúc này được, vẫn chưa chắc chắn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK