• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Đừng sợ, có anh ở đây. "

Hắn đưa mắt qua sát rõ từng ngũ quan trên khuôn mặt Hà Hân. Nhìn thấy cô đang yên tĩnh chìm trong giấc ngủ.

Lòng hắn cũng có thể nhẹ nhõm phần nào.

Những ngày qua thật sự là đoạn ký ức đen tối nhất đời hắn. Gần chút nữa đã mất đi cô mãi mãi.

Khi nhìn thấy những vệt máu tươi loang lổ trên chiếc váy trắng tinh khiết kia . Tim hắn như ngừng đập tại khoảng khắc đó.

Hà Hân vùi sâu khuôn mặt vào trong lồng ngực Sở Tuân. Khoé mắt ngân ngấn những giọt lệ bi thương.

" Máu... "

" Thật nhiều máu ... "

Gương mặt cô vốn đã nhợt nhạt giờ đây lại có phần trắng bệch. Mày chau chặt lại tỏ ý khó chịu.

Lông mi run rẩy, ngón tay không tự chủ được mà từng chút từng chút báu chặt lấy da thịt của Sở Tuân.

Hết thảy mọi đau thương mà cô phải gánh chịu suốt những năm qua đều hoá thành ác mộng vĩnh vĩnh đeo bám lấy người cô.

Muốn chạy cũng chạy không thoát, muốn trốn cũng trốn không được.

Dựa vào đâu?

Cô chưa từng làm sai chuyện gì, cũng không có ý định muốn hãm hại ai. Nhưng cuối cùng cô phải gánh chịu hết thảy mọi đau đớn cay đắng trên đời.

Sở Tuân căn răng chịu đựng cái đau do Hà Hân để lại. Vết thương từng chút từng chút rỉ máu xuống nền đất.

Tí tách!

Tí tách!

" Anh xin lỗi... Thật sự rất xin lỗi... "

" Là anh về trễ, là anh không thể bảo vệ được cho em! "

Hắn nhẹ nhàng gục đầu xuống bả vai Hà Hân, khoé mắt có chút ướt át. Nhưng khuôn mặt hắn sớm đã bị che khuất bởi mái tóc mềm mại của cô.

Không có cách nào nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt Sở Tuân lúc này.

Nếu có thể, hắn ước thời gian dừng lại ngay lúc này .Để hắn được bên cạnh cô như vậy, không cần phải che dấu bất kỳ cảm xúc nào.

Hà Hân sớm đã tỉnh lại khỏi cơn ác mộng kia. Chỉ là cô không muốn để hắn, lẳng lặng quan sát từng cử chỉ của hắn.

Bộ dạng Sở Tuân lúc này thật sự đặc biệt thảm hại .Hắn hệt như một đứa trẻ cầu được yêu thương, cầu được hạnh phúc.

" ... "

Hà Hân hờ hững chẳng hề để tâm đến cảm xúc của hắn. Ánh mắt lạnh nhạt không hề có chút thương hại nào.

Cô của khi xưa tựa như một con thiêu thân, biết rằng ngọn lửa rực cháy kia tuy có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng lại vô cùng nguy hiểm.

Vẫn ngây dại đâm đầu vào, cuối cùng nhận lại kết cục bi thảm.

Cháy rụi thành đống tro tàn.

Căn phòng được chiếu rọi bởi ánh nắng ấm áp nhưng không hề khiến tâm trạng những người bên trong ổn hơn chút nào.

Ai nấy đều mang theo cảm xúc hỗn loạn, vừa hận vừa yêu. Vừa muốn chiếm đoạt, vừa không nỡ buông tay.

Ngay cả tim cũng phát lạnh.

" Anh...anh ơi... Em muốn kẹo, kẹo... "

Hà Hân mỉm cười ngây ngô nhìn về phía Sở Tuân. Lẫn trong đôi mắt xanh ngọc không hề có chút giả dối nào.

Sau những lần chịu nhiều tổn thương, Hà Hân cũng học được cách bảo vệ bản thân.

Cô cố nén mọi bi thương cùng phẫn uất vào tận đáy lòng. Đem những cảm xúc tiêu cực che dấu đi.

Nếu đã giả điên, thì cô cũng phải khiến người khác tin là thật.

Từ đây, kế hoạch trốn thoát khỏi Sở Tuân cũng được bắt đầu.

" Ngoan, vết thương của em bị rách ra rồi . Anh giúp em băng bó. "

Hoá ra cảm giác được người khác quấn lấy là như vậy. Thật sự không có chút chán ghét nào như hắn đã nghĩ.

Nụ cười hệt như ánh dương ấm áp, đây cũng là lần đầu tiên hắn cười vì một ai khác.

Đã lâu lắm rồi, hắn chưa từng có cảm giác hạnh phúc như vậy. Nếu cô vĩnh viễn trong trạng thái điên điên dại dại như vậy.

Sẽ không còn nghĩ cách trốn khỏi hắn.

Trong đầu hắn thoáng qua mốt suy nghĩ điên cuồng. Hắn muốn Hà Hân không thể trở lại trạng thái bình thường nữa.

" Thiếu Gia, người của Ninh Vãn đến rồi... "

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK