" Bọn họ thế nào rồi? "
Sở Tuân liếc mắt nhìn xuống bên dưới, hai người đang bị trói trên ghế kia không hề xa lạ gì với hắn. Ngược lại còn vô cùng thân thuộc.
Nhưng có vẻ đối với hai người kia hắn không định có ý tốt.
Bên dưới hầm không hề lấy chút ánh sáng nào, đèn không bật, cửa lại không mở . Không khí xung quanh dường như khiến người khác phải nghẹt thở.
Tiếng bước chân đang dần tiến gần. Vẻ hoảng hốt của hai người kia càng hắn trở nên thích thú hơn.
Khoé môi còn lưu lại ba phần ý cười, bảy phần còn lại chính là chán ghét.
" Theo phân phó của ngài, vẫn chưa động đến. "
" Nhưng... "
Mạc Kính nhanh chóng lấy ghế đến cho Sở Tuân. Chưa kịp nói thêm vài câu đã bị ánh mắt của hắn doạ sợ.
Người làm việc dưới trướng Sở Tuân không ai không biết. Hắn ghét nhất là những kẻ nói nhiều, đặc biệt thích quản chuyện của hắn.
Có vẻ như hai người kia vẫn chưa biết bản thân rơi vào tay ai thì phải. Tầm mắt của bọn họ bị che chắn không cách nào nhìn rõ.
Nghe thấy những thứ thanh âm đáng sợ xung quanh càng khiến bọn họ không dám thở mạnh.
" Ưm...ưm... "
Người đàn ông kia đang cố mở miệng nói gì đó. Khó khăn lắm mới phát ra được tiếng động.
Ông ta khi được nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đã bắt giam mình sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
Gần chút nữa lên cơn đau tìm chết ngay tại chổ.
" Hà Vĩnh Phương, lâu rồi không gặp. "
Trong phút chốc Hà Vĩnh Phương chết lặng. Ông ta có chết cũng không dám mơ bản thân lại gặp Sở Tuân ở đây .
Nhìn loại ánh mắt lạnh thấu xương thấu tủy kia của hắn.
Năm đó ông ta không tìm hiểu rõ về gia cảnh của Sở Tuân , nên mới dám dùng những từ ngữ thô thiển để chê trách hắn.
Giờ thì hay rồi.
Đắc tội đến kẻ không nên đắc tội, đã vậy còn lấy một số tiền lớn của Sở Gia rồi bỏ trốn. Bỏ mặc Hà Hân không nơi nương tựa.
" Sở...Sở Tống... Là cậu...sao... "
Ông ta đột nhiên trở nên căng thẳng, không phải vì chột dạ khi lấy tiền bỏ trốn. Lý do quan trọng hơn chính là đang sợ hãi.
Hà Vĩnh Phương đem theo gia đình trốn chui trốn lủi bấy lâu. Một bên là muốn qua mặt Sở Gia, còn bên còn lại chính là muốn Hà Hân vĩnh viễn không tìm ra được.
Nếu như cô phát hiện được bí mật kia, có lẽ bọn họ sẽ bị Z diệt khẩu mất.
" Chồng... "
" Hắn thật sự là thằng nhóc năm đó sao? "
Du Tịch bị trói bên cạnh không khỏi ngạc nhiên. Vậy mà người đàn ông với dáng vẻ quyền lực trước mắt lại chính là thằng nhóc nghèo kiết xác năm xưa.
Bà ta cũng chính là người mẹ trên danh nghĩa cửa Hà Hân. Quá khứ của cô đều là bị người đàn bà này vấy bẩn.
Bạo lực gia đình.
Vu oan.
Giá hoạ.
Đều là một tay mà người mẹ này ban tặng cho cô. Bà ta ấy mà, giỏi nhất là dùng roi đánh vào da thịt của Hà Hân.
Những năm cô sống trong căn nhà đó, ngày ngày bị đánh đập một cách dã man. Đã vậy bà ta còn gán tội trộm cắp lên người cô.
Khiến cô bị giam trong đồn cảnh sát 24 tiếng.
Sau khi Sở Tuân điều tra về mọi thứ hắn không khỏi ngạc nhiên. Người phụ nữ mà hắn yêu trước kia phải chịu bao nhiêu khổ cực như vậy.
Tại sao...
Cô chưa từng than phiền với hắn, cũng chưa từng muốn báo thù cho bản thân mình.
" Ồ, tai nghe không bằng mắt thấy. Hà Phu Nhân đúng thật KINH TỞM như trong lời đồn. "
Từng chữ từng chữ nói ra từ miệng hắn thật cay độc. Ánh mắt toát ra tia hận ý như muốn giết người.
Đây cũng là lần đầu tiên đám thuộc hạ kia của Sở Tuân nhìn thấy hắn mắng người. Bởi vì chưa từng có ai dám đắc tội hắn.
Huống chi là khiến hắn tức giận đến mức này .
" Tên khốn này...mày bị điên à... "
Du Tịch giận đến phát điên, bà ta nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì khác. Có muốn trách thì nên trách chính bản thân bà ta vô dụng.
Yên tĩnh một lúc không ai dám lên tiếng. Vẻ mặt của đám người đang đứng kia đột nhiên tối sầm lại.
Vậy mà...
Tổng tài cao cao tại thượng của bọn họ bị mắng rồi. Có vẻ như vở kịch bọn họ mong đợi nhất chuẩn bị mở màn rồi.
" Bắt đầu đi. "
Lạnh như băng.
Mạc Kính nhìn đám người kia ra hiệu, hành động vô cùng nhanh gọn. Một chút thời gian liền treo được Du Tịch lên.
Chờ đợi bà ta chính là những dụng cụ được Sở Tuân hết mực yêu thương kia.
" Mày...mày muốn gì... "
Âm giọng trở nên run rẩy.
Vừa trong một cái chớp mắt mà thôi ,hắn khi nãy vẫn còn điềm tĩnh đối đáp với Du Tịch. Nhưng bây giờ liền lộ ra vài phần sát khí.
Hà Vĩnh Phương cũng không còn ngồi yên ở nơi đó. Ông ta dùng sức để thoát khỏi trói buộc nhưng không thành.
" Lý do tại sao các người lại trốn tránh Hà Hân. "
" À không, nói chính xác hơn chính là... "
" Thân, phận, thật, sự, của, cô, ấy. "
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !