" Tuân, chị ta giờ đây đã sống như người thực vật. Anh hà cớ gì phải ngu muội như vậy. "
" Ly hôn với chị ta, cùng em xây dựng một tổ ấm mới... "
" Có được không? "
Ninh Anh dịu dàng nắm lấy đôi bàn tay lành lạnh của Sở Tuân. Ánh mắt vô cùng chân thành nhìn hắn.
Vẻ đẹp thanh thuần trong sáng của Ninh Anh thật sự khiến người khác vừa nhìn đã yêu.
Chỉ là, Sở Tuân trời sinh bản tính độc đoán. Hắn giỏi nhất là tính kế kẻ khác, nhưng cũng hận nhất là bị kẻ khác tính kế.
Những thủ đoạn kia của Ninh Anh hắn sớm đã nhìn ra. Chỉ có điều không muốn can thiệp vào mà thôi.
Sở Tuân chỉ muốn mượn tay cô ta khiến Hà Hân chịu tổn thương. Để cô dựa dẫm vào hắn nhưng nào ngờ lại bị phản tác dụng.
Cuối cùng, mất đi cả đứa con đầu tiên của cả hai.
" Buông tay! "
Hắn đưa mắt âm trầm nhìn Ninh Anh. Vẻ ấm áp bao dung của thường ngày dường như hoàn toàn biến mất.
Lớp mặt nạ tinh xảo cũng được tháo xuống.
" Tuân, anh sao lại... "
Ninh Anh có chút sợ hãi trong lòng. Ánh mắt lạnh thấu xương thấu tủy kia cả đời này cô ta vĩnh viễn không thể chịu nổi.
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Cô ta ngơ ngác hướng mắt nhìn về khuôn mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc dư thừa nào của Sở Tuân.
" Đừng nghĩ những thủ đoạn đê hèn đó của cô tôi không nhìn ra. "
Hắn liếc mắt nhìn Ninh Anh một cái. Dường như những tia máu trong người cô ta muốn nổ tung bởi cái nhìn đó.
Cơ thể cô ta không ngừng phát ra từng trận run. Cố dùng sức khắc chế nhưng không thành.
Hô hấp như bị ai đó thô bạo tước đoạt vậy. Bước chân loạng choạng lùi về phía sau .
Sở Tuân ôm lấy Hà Hân ôm vào trong lồng ngực. Hân nhẹ nhàng rút ống truyền dịch trên tay cô xuống.
" Vợ, anh đưa em về nhà. "
Hắn chầm chậm lướt qua khỏi người Ninh Anh. Mặc cho cô ta có đang ngã khụy dưới mặt đất một cách thảm hại.
Cuối cùng mà nói, hắn vốn là người giỏi che dấu cảm xúc chân thật. Tính chiếm hữu vô cùng cao khiến người khác phải khiếp sợ.
" Đều là do người phụ nữ chết tiệt kia. Nếu không có cô ta, Tuân sẽ yêu mình. "
" Đúng, không có cô ta... "
Một suy nghĩ điên rồ thoáng qua trong tâm trí Ninh Anh. Cô ta từ nhỏ đã luôn dõi theo bóng lưng của Sở Tuân.
Không biết khi nào đã yêu hắn.
Nhưng chỉ là Sở Tuân luôn xem Ninh Anh như một quân cờ mà thôi. Chưa từng thật lòng thật dạ đối xử thật lòng với cô ta.
" Đi thôi, trở về Sở Gia. "
Sở Tuân ngồi trên xe ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Hà Hân. Rõ ràng hơi thở vẫn còn đó nhưng lại có cảm giác cô đã không còn bên cạnh hắn.
Ánh mắt mang theo bi thương cùng nhung nhớ nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhợt nhạt không chút khí sắc kia.
Hà Hân nằm yên tĩnh trong lòng hắn.
" Hà Hân, tất cả của em đều thuộc về anh. "
" Cho nên em phải sống đấy. Nếu không đừng trách tại sao lại anh đối xử tệ bạc với cha mẹ em. "
Dường như Hà Hân có thể nghe rõ tường tận từng chữ từng chữ mà Sở Tuân nói . Khoé mắt cô chầm chậm rơi lệ.
Hắn đau lòng lau đi những giọt nước mắt kia. Bàn tay siết chặt lấy thân thể cô không buông. Trái tim như muốn vụn vỡ thành từng mảnh.
" Ngoan, đừng khóc !"
_ còn _
Na9 theo tip cuồng khống chế nên là tính cách cũng CÓ HƠI ngang tàn bạo lực xíu xiu. Nhưng anh được cái giàu với đẹp em tạm thời tha thứ .
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !