• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài năm không gặp, đứa cháu yêu quý của bà ta vậy mà bị người phụ nữ lẳng lơ trước mặt dạy hư rồi. 

" Mạc Kính tiễn khách. " 

Sở Tuân đưa tay lên làm ám hiệu cho Mạc Kính. Hắn không muốn nghe thêm gì về tình trạng sức khoẻ của Hà Hân nữa. Càng không muốn cô biết được. 

Hắn nắm lấy tay có siết chặt vào trong lồng ngực, nhanh chóng muốn phân tán sự chú ý của Hà Hân. 

" Sở Tuân, bỏ vợ đi cho ta. Nếu không con cưới thêm Ninh Anh về nhà làm vợ 

lé." 

Lão Thái Thái trừng mắt uy hiếp Hà Hân, muốn cô khuyên ngăn Sở Tuân phải nghe theo. Nhưng bà ta cũng thật là... 

Chưa điều tra rõ ràng đã đến đây. Hà Hân của bây giờ đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa điên, sao có thể bị bà ta uy hiếp cơ chứ? 

"Tôi không bỏ vợ, còn về phần Ninh Anh... Cô ta còn mạng để hưởng ý tốt của bà hay không, tôi vẫn đang suy nghĩ." 

Sở Tuân nở nụ cười nhàn nhạt trên khoé môi, ý cười giễu cợt vô cùng. Hắn không muốn Hà Hân ngồi đây phí thời gian với những chuyện vô ích này liền nhanh chóng đưa cô trở về phòng. 

Hà Hân đã diễn thì diễn cho đến cùng. Cô giả khùng giả điên nghịch phá. Không những vậy, còn làm hỏng món quà Lão Thái Thái đích thân đem đến tặng. 

Nhưng cô vẫn không chút lo sợ trưng ra vẻ mặt vô hại nhìn Sở Tuân. 

"Đau..." 

Một câu đó nói ra chỉ vì muốn làm cho Lão Thái Thái tức giận. Cũng không ngờ bị Sở Tuân xem là thật. 

"Sau này đừng đem những thứ này tới nữa, nó sẽ làm cô ấy bị thương." 

"Thật sự không sao ?" 

Sở Tuân đưa mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệnh trạng của Hà Hân. 

Càng nhìn càng thấy đau lòng. 

Hết lần này đến lần khác đều là hắn đẩy cô vào nguy hiểm. Cũng là hắn khiến sức khoẻ cô ngày một yếu đi. Cứ ngỡ bản thân vốn đã lớn mạnh, có thể bảo vệ Hà Hân chu toàn. 

Nhưng không ngờ bạn thân lại vô dụng đến vậy. Sở Tuân khi trước quá mức tự tin, quá mức khinh địch. 

"Thổi...sẽ không đau nữa ..." 

Hà Hân ngại ngùng cất giọng, vùi sâu khuôn mặt vào trong người Sở Tuân. Khiến hắn không cách nào nhìn thấy biểu cảm lúc này của cô. 

Cơ thể bất giác run lên từng trận, nhưng vẫn không muốn buông tay người hắn. 

Dường như đây là cái ôm cuối cùng của cả hai vậy. Càng ôm càng chặt, càng ôm càng không nỡ buông tay. 

" Ngoan, để anh." 

Hắn chầm chậm nâng niu vết thương của cô thổi một cách ôn nhu. Sớm đã chìm đắm trong những ngày ngọt này, nhưng lại không hề hay biết. 

Giông bão sớm sẽ ập đến thôi. Tới lúc đó chưa chắc đã có thể cùng nhau ngồi chung một chổ như vậy. 

Một đêm đó Hà Hân cùng Sở Tuân không rời xa nhau dù chỉ một bước. Hắn cứ nghĩ bản thân đã được cô chấp nhận tình cảm. Khoảng thời gian sau này sẽ là hạnh phúc viên mãn. 

Hà Hân hôm nay rất xinh đẹp, cô khoát trên người bộ váy trắng được thiết kế rất tinh xảo. Rất giống một cô dâu. 

Mái tóc đen huyền mềm mại rũ xuống dưới lưng, càng nhìn càng khiến người khác say đắm. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK