• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Thiếu Gia, người của Ninh Vãn đến rồi... "

Mạc Kính đẩy cửa bước vào, anh ta không dám lớn giọng. Sợ bản thân khiến cho người phụ nữ bên trong lồng ngực Sở Tuân giật mình.

Khung cảnh trước mắt có chút ngượng ngùng. Bàn tay Sở Tuân siết chặt lấy eo Hà Hân không buông.

" Ninh Vãn, ông ta không muốn sống nữa sao? "

Hắn trầm giọng, không khí trong căn phòng vốn đã yên tĩnh giờ đây càng trở nên lạnh thấu tâm thấu tim.

Khó khăn lắm Sở Tuân mới có thời gian riêng ở bên cạnh Hà Hân. Vậy mà lại bị đám người kia quấy rối.

Có thể không tức giận sao?

Có thể không oán trách sao?

Hà Hân không hề có chút phản ứng nào ,cô dè chừng cẩn thận từng chút từng chút một. Bộ dạng dữ tợn Sở Tuân hiện tại thật sự rất đáng sợ.

Cơ thể Hà Hân bất giác run lên từng giận. Hắn đưa mắt xuống nhìn cô, trong một cái chớp mắt cảm xúc liền lập tức thay đổi.

Nụ cười ấm áp trên khoé môi , hắn dịu dàng xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của Hà Hân.

Đây cũng trở thành một thói quen, mỗi khi hắn tức giận trước mặt cô . Đều dùng cách này để bình ổn tâm trạng.

Cũng như xoa dịu tâm trạng cô.

" Không sao, anh đi dọn dẹp đống rác rưởi bên dưới một lát. Ở đây đợi anh! "

Sở Tuân cẩn thận bế lấy Hà Hân vào trong lòng, sợ vết thương trên người bộ lại bị rách nên không dám dùng lực.

Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường nghỉ ngơi.

Trên đời này vậy mà có người khiến cho một Sở Tuân cao ngạo chưa từng để ai trong mắt cúi đầu.

" Ừm. "

Cô mỉm cười ngây dại nhìn anh. Tuy chỉ là diễn kịch như cũng có vài phần thật tâm. Bàn tay giấu sau lưng vô thức siết chặt.

Nhìn về phía bóng lưng thẳng tấp cô độc của Sở Tuân. Trong lòng Hà Hân vấy lên một tia lo sợ.

Cô sợ bản thân sẽ mềm lòng trước sự dịu dàng này của hắn. Càng sợ bản thân không nỡ rời khỏi vòng tay ấm áp ôn nhu ngày ngày nâng niu bảo vệ cô.

Hà Hân mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương. Khoé mắt có chút cay cay không cách nào xoa dịu.

...

" Sở Thiếu, cậu đưa Ninh Anh nhà tôi đi đâu rồi? "

Ninh Vãn nhanh chóng đến đứng trước mặt Sở Tuân tỏ ra vẻ không sợ trời không sợ đất. Ông ta khắc chế nổi lo lắng trong đầu.

Phàm những người rơi vào tay Sở Tuân đều không có kết cuộc tốt. Cũng đoán được vài phần nhưng không dám khẳng định.

Dù gì Ninh Anh của ông ta cũng là thanh mai trúc mã, người cùng nhau lớn lên với hắn. Sao có thể tàn nhẫn đến mức ra tay với người bên cạnh cơ chứ?

Chỉ là, ông ta không hề hiểu con người Sở Tuân.

Những kẻ chảy cùng dòng máu không phải đều chết dưới tay hắn sao? Đến xác cũng bị vứt cho chó cắn xé.

Huống chi chỉ là một Ninh Anh nhỏ bé.

" Cô ta động đến người phụ nữ của tôi. Ông nói xem tôi đã làm gì cô ta?"

Sở Tuân bước đến, chầm chậm ngồi xuống ghế sofa giữa phòng khách. Hắn không hề có ý định nễ mặt trưởng bối.

Ánh mắt hắn nhìn Ninh Vãn hệt như đang nhìn một con sủng vật trong nhà.

Không hề xem trọng sự tồn tại của ông ta.

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK