• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Hà Hân, em đừng bỏ lại anh một mình có được không? "

" Đừng bỏ rơi anh một lần nữa, anh thật sự không thể nào sống nếu thiếu em. "

Cuối cùng hắn cũng có thể nói những câu thật lòng. Trong phút chốc Hà Hân đơ cả người ra, ánh mắt hoài nghe nhìn Sở Tuân.

Đây là lần đầu tiên, hắn dùng ngữ điệu nhẹ nhàng ấm áp như vậy giành cho cô.

Nhìn ánh mắt thâm tình của Sở Tuân càng khiến cô thêm nhói lòng. Hà Hân thật sự rất muốn rời khỏi nơi này lao đến ôm chầm lấy hắn.

Nhưng, bản năng của cô không cho phép. Lý trí của cô cũng phản kháng chối bỏ cái suy nghĩ ngu ngốc kia của cô.

Bước chân Hà Hân ngày càng trở nên yếu dần. Thân thể cô dùng quá nhiều sức lực, loạng choạng không đứng vững.

" Sở Tuân, xin anh đấy. "

" Buông tha cho tôi đi. Thanh xuân của tôi, ký ức của tôi đều bị anh vùi lấp cả rồi. Tôi không muốn ngay cả tương lai cũng bị anh phá hủy. "

" Thà rằng tôi tự kết liễu nó... "

Hà Hân bất giác quay đầu nhìn hắn một lúc. Khuôn mặt vốn không hề mang theo cảm xúc nào hiện tại lại trở nên thê lương tột cùng.

Phải rồi, đến cuối cùng cô có thể chối bỏ tất cả mọi thứ. Nhưng lại không thể chối bỏ tình yêu cô giành cho hắn.

Sâu đậm đến nhường nào.

Hà Hân trước đây tựa như cánh hoa lê mềm mỏng, sức sống vô cùng mãnh liệt. Nhưng hiện tại sinh mệnh của cánh hoa đó hệt như muốn úa tàn.

Chân trần bước trên thành lang cang, nhìn xuống phía bên dưới trong lòng cô vấy lên một tia sợ hãi.

Từng trận run trên cơ thể không ngừng xuất hiện, Hà Hân cố hết sức lực khắc chế nó nhưng không thành.

" Hà Hân, anh yêu em... "

" Rất, yêu, em! Cầu xin em đấy. Đừng rời khỏi anh, cũng đừng bỏ mặc anh như vậy. "

Sở Tuân chầm chậm tiến gần đến bên cạnh Hà Hân. Hắn cố gắng lắm mới có thể ngắm nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy.

Chỉ là, khi đưa tay đến muốn kéo cô vào trong lòng. Nhưng lại bị Hà Hân dứt khoát đẩy ra.

Khoảng khắc hắn vụt tay khỏi người cô. Cảm giác trống trãi rời rạc hiện hữu đâu đó trong đôi mắt đỏ hoe kia.

Cô gieo mình xuống bên giứa, ánh mắt tuyệt vọng nhìn chăm chăm vào người hắn. Một chút ướt át trên khuôn mặt lạnh lùng của Sở Tuân.

Hắn bất giác chạm nhẹ vào mí mắt.

Vậy mà hắn lại rơi lệ vì Hà Hân. Nước mắt không ngừng rơi, có nén đau thương thế nào cũng không thể khống chế nổi loại cảm xúc hỗn tạp của hiện tại.

" Xin lỗi, anh và tôi đã không thể nữa rồi !"

Hà Hân chọn phương thức này rời khỏi hắn, rời khỏi cuộc sống như địa ngục của quá khứ.

Cô không thứ gì đáng để lưu luyến nữa rồi. Tuy tình cảm giành cho Sở Tuân vẫn chưa dứt, nhưng cô vẫn chọn cách chôn dấu trong lòng.

Tình yêu của Sở Tuân giành cho Hà Hân không phải không sâu đậm. Chỉ là nó quá điên cuồng tựa như sợi dây xích.

Trói buộc kiềm hãm cô trong tim. Khiến Hà Hân khi ở bên cạnh hắn luôn có cảm giác bất an khó thở.

" Đừng. Đừng như vậy! Em quay trở lại đây! "

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK