• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Chú là đồ đáng ghét . "

Vừa mới lấy lại được sự bình tĩnh. Nhưng sau khi nghe thấy câu nói này của Hà Hân, hắn gần chút nữa cắn lưỡi chết tại chổ.

Chú?

Sở Tuân già đến vậy sao ? Hắn đây là đang ở độ tuổi xuân xanh của đàn ông. Nếu so tuổi tác với Hà Hân.

Thì thật ra hắn có chút lớn hơn thật. Nhưng cũng không tới mức được gọi bằng ' chú ' như vậy chứ...

Đúng thật là, không so sánh không đau thương.

Đầu Sở Tuân gục lên bờ vai mỏng manh yếu ớt của cô. Bên tai không ngừng vang vọng câu nói khi nãy .

" Hân, ngoan... Gọi chồng yêu ."

Hắn cắn răng chịu đựng, ngẩng đầu lên nhìn cô một cách nghiêm túc. Âm giọng đột nhiên trở nên trầm ấp.

Chung quy lại thì mỹ nam kế đối với cô là vô tác dụng. Đành dùng ánh mắt đanh thép bức ép cô .

Dù gì trong mắt hắn, Hà Hân hiện tại cũng giống hệt một đứa con nít mà thôi. Dụ dỗ một chút liền ngoan ngoãn nghe theo.

" ... "

Cô không thể cứ mãi đối kháng với Sở Tuân được. Lỡ như hắn nghi ngờ thì cũng không phải là việc tốt gì.

Lúc này cô thật sự muốn đào một cái lỗ ngay trong phòng để chui xuống.

" Chồng...yêu... "

Hà Hân miễn cưỡng nghe theo lời hắn, khuôn mặt đỏ ửng lên vì quá ngại ngùng. Cô thấp giọng lập lại.

Sở Tuân không lấy một chút cảm xúc nào trên gương mặt. Hắn chầm chậm đứng bật dậy khỏi giường.

Thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh. Nhưng khi hắn quay lưng rời đi để lộ bên tai đang ngày càng đỏ lên.

Bước chân của hắn cũng trở nên dồn dập. Nhanh chóng rời khỏi căn phòng, để lại Hà Hân trong ngơ ngác.

Người ép cô gọi là hắn.

Người ngại ngùng cũng là hắn.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Sở Tuân với bộ dạng đáng yêu như vậy. Cô bất giác nở nụ cười trên khoé môi.

Chỉ là không bao lâu sau liền vụt tắt, may mà cô sớm khống chế lại cảm xúc của bản thân.

Không để một lần nữa chìm sâu trong tình cảm của quá khứ được. Cô không thế cứ bị trói buộc bên cạnh hắn mãi mãi.

Tự do.

Đây mới là thứ mà cô đang theo đuổi.

" Thiếu Gia, người đã xử lý xong rồi. "

Mạc Kính nhìn thấy Sở Tuân đang đứng bối rối phía trước cửa phòng Hà Hân. Anh liền nhanh chóng tiến đến.

Có chút không đúng lúc thì phải. Làm gián đoạn vẻ ngại ngùng e thẹn của hắn.

May mà Mạc Kính nhanh trí cúi thấp người để tránh nhìn thấy thứ không nên nhìn. Lỡ mà không may nhìn được.

Có lẽ kết cuộc của anh cũng giống với Ninh Vãn rồi. Nhưng cảm giác tự móc mắt bản thân, có vẻ không hợp cho lắm

Vẫn là đừng nên nghĩ đến thì hơn.

" Đám người bên đó thế nào rồi? "

Sắc mặt của Sở Tuân thay đổi nhanh một cách khó tin. Khi nãy vẫn còn mang vẻ ngại ngùng của thiếu nữ.

Giờ lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt đến đáng sợ. Có vẻ hắn đã quen với việc sống dưới lớp mặt nạ tinh xảo kia rồi.

Chỉ có khi ở bên cạnh cô hắn mới bộc lộ hết thảy hỉ, nộ, ái, ố ra bên ngoài mà thôi.

" Vẫn đang truy tìm tung tích của Phu Nhân nhà chúng ta. "

Mạc Kính đưa tập tài liệu trên tay cho Sở Tuân. Đây cũng chính là việc quan trọng mà dạo gần đây cả hai người bọn họ luôn bận rộn.

Lần đi công tác khi trước cũng chính là vì chuyện này. Sở Tuân cần đảm bảo được ' bọn người kia ' không tìm được Hà Hân.

Trong tập tài liệu trên tay hắn đều là văn kiện mật của chính phủ nước B.

Phải cần rất nhiều tiền và tâm trí mới có thể lấy được. Nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ bên trong bí mật lớn mà thôi.

Xem xong vẫn không biết rõ được lý do tại vì sao đám người chính phủ nước B kia lại luôn tìm kiếm Hà Hân.

Cho dù phải dùng đến mạng lưới thông tin toàn cầu.

" Chết tiệt! "

" Cậu nhanh tìm kiếm thêm thông tin gì đi. Tôi cần phải biết lý do cụ thể về việc bọn khốn kia muốn tìm cô ấy. "

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK