• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Phu Nhân... "

" Phu Nhân, người có nghe tôi nói gì không? "

Phía cuối hành lang vắng lặng không lấy một bóng người. Cùng với bầu không khí yên tĩnh của trời đêm càng tôn lên vẻ u tối đến đáng sợ.

Bất chợt, người hầu đang chuẩn bị muốn trở về phòng liền nhìn thấy Hà Hân đang đứng tại nơi đó.

Không chút động tĩnh nào.

Thanh âm nọ nhanh chóng phá vỡ bầu không khí u uất kia. Nhưng kẻ kia có gọi thế nào vẫn không nhận được hồi đáp từ Hà Hân.

Muốn bước đến gần để quan sát cô rõ hơn nhưng đã bị Sở Tuân từ phía sau đi đến ngăn cản.

" Trở về đi , có tôi ở đây rồi! "

Hắn chầm chậm hướng mắt nhìn về phía bóng lưng tiều tùy yếu đuối của Hà Hân. Bàn tay lẵng lặng siết chặt.

Rất lâu, rất lâu sau vẫn không thấy cô có chút động thái nào. Hắn có chút nghi ngờ về việc Hà Hân có đang tỉnh táo.

Sở Tuân rốt cuộc cũng có thể xác nhận được tình trạng bây giờ của cô gọi là Mộng Du giữa đêm. Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cũng chẳng dám hành động lỗ mãng, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.

Vậy mà cô lại đi chân trần giữa thời tiết lạnh buốt tim như vậy. Càng nhìn càng thấy đau lòng.

Hắn cởi áo vest trên người xuống, dịu dàng khoát nó lên người Hà Hân. Sau đó liền lùi về phía sau quan sát cô từng chút từng chút một.

Hà Hân đứng nhìn về phía ngọn núi đằng xa xa kia. Nhưng đang chờ đợi một thứ gì đó rất quan trọng.

Trời đã bắt đầu lờ mờ sáng, mặt trời đỏ rực ló dạng . Cô cũng không còn sức lực đã trụ vững nữa.

Ngay lập tức ngã khụy xuống mặt đất, may mà Sở Tuân phản ứng kịp thời đỡ lấy cô vào trong lòng.

" Chúng ta trở về phòng thôi. "

Trước mắt là một mảng đen tối, nhưng khi ở bên cạnh Hà Hân. Mọi thứ xung quanh hắn liền trở nên khác biệt.

Không còn tẻ nhạt lạnh lẽo như lúc trước.

Có vẻ cô đã giúp hắn tô điểm thêm màu sắc của cuộc sống. Khiến cho một người không xem sinh mệnh ra gì.

Bắt đầu biết trân trọng.

" ... "

Cũng không thể cứ ngủ mãi như vậy được. Hà Hân muốn trốn ra khỏi vòng tay của Sở Tuân nhưng làm thế nào cũng không thể.

Khi nãy cô vừa mở mắt ra liền bị một trận chấn kinh hồn vía.

Người đàn ông vô liêm sỉ kia vậy mà lại thừa lúc đêm khuya thanh vắng đột nhập vào phòng. Đã vậy cô leo lên giường cô...

Hắn cởi hết lớp áo bên ngoài, ôm chặt lấy cô trong lồng ngực. Cử động một chút thôi cũng khó khăn.

Ầm!

Thanh âm chấn động thật lớn phát ra từ bên trong căn phòng. Nhìn rõ một chút thì thấy Sở Tuân đang nằm dưới đất.

Hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ nhớ là vừa mở mắt nhìn Hà Hân liền bị cô một chân đạp xuống đất.

" Giường...giường...sao lại có thêm một con thú nhồi bông xấu đến vậy... "

Hà Hân ứng biến một cách nhanh chóng. Cô kgi nãy trong phút nhất thời phản xạ tự nhiên một chút.

Nào ngờ lại có thể làm ra hành động như vậy.

Sở Tuân tức đến đỏ cả mặt, hắn ngồi dậy tạo tư thế hút hồn . Ánh mắt như muốn câu dẫn người khác.

Càng nhớ càng không thể cắn răng chịu đựng được nữa. Hắn áp sát mặt vào người Hà Hân, trưng ra bộ dạng ngây ngô không biết gì.

" Bé cưng, mới sáng sớm đã muốn hoạt động mạnh rồi sao? "

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK