• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Người tên Z kia... Gửi thư cảnh cáo đến... Nói là..." 

Anh ấp a ấp úng, từng chữ từng chữ nói ra đều khó khăn vô cùng. Bộ dạng này của Mạc Kính thật sự rất lạ. 

Con người lúc nào cũng hành sự dứt khoát, chưa từng để lộ ra bộ mặt này. 

Hiện tại, lại biến thành như vậy ? 

[ Đây chỉ là cảnh cáo mà thôi, nếu dám tìm hiểu về thân phận của Hà Hân. Ngày sau sẽ diệt cả Sở Gia] 

[ Thuốc giải sẽ cử người đưa đến, mong sao bảo bối của tôi có thể bình an vô sự. ] 

"Bảo bối?" 

" Con m* nó! Ai là bảo bối của hắn cơ chứ?" 

Sở Tuân giận đến mức muốn thổ huyết ngay tại chỗ . Lồng ngực hắn ẩn ẩn phát đau lên từng trận. 

Là bệnh cũ tái phát. 

Vào mùa đông của năm trước, hắn vô duyên vô cớ bị kẻ khác ám sát . Tuy may mắn giữ được mạng, những mảnh đạn vẫn còn lưu lại trong người. 

Không cách nào lấy ra, chỉ cần kích động liền đau đến thấu xương thấu tủy. 

"Thiếu Gia, ngài bình tĩnh..." 

Mạc Kính hạ thấp giọng, anh vừa nhìn liền biết kẻ hạ độc không phải nhắm vào Hạ Hân, mà người bọn chúng muốn độc chết chính là Sở Tuân. 

Tuy Sở Thiếu của Sở gia làm việc tàn nhẫn lãnh khốc đắc tội không biết bao nhiêu người. Nhưng những kẻ đó không có cái gan dám hạ thủ với hắn. 

Hành lang trống vắng không lấy một người, trong không khí đột nhiên thoáng qua một cơn gió lành lạnh. 

"Tìm, lập tức tìm ra thân phận của đám người đó cho tôi. Có hao tốn bao nhiêu tiền bạc hay người cũng phải cho tôi một cái tên chuẩn xác." 

Liếc thấy cánh cửa phòng cấp cứu đang chầm chậm mở ra Sở Tuân nhanh chóng bước đến phía trước. 

Hắn hiện tại không nghĩ gì nhiều trong đầu chỉ quan tâm đến hiện trạng của Hà Hân lúc này. 

Chắc chắn cứu được. 

Nếu như đám vô dụng kia không cứu được cho cô, hắn cũng không tiếc đóng cửa cái bệnh viện này. 

Bất chợt, hắn có chút choáng váng. Nhưng vẫn gượng sức đứng vững chờ đợi bác sĩ phẫu thuật chính. 

" Sở Thiếu, Phu Nhân hiện tại đã qua cơn nguy kịch... Nhưng e là..." 

Cho dù thế nào hắn cũng không dám nghĩ, lần trúng độc này của Hà Hân sẽ phá hủy mọi thứ lúc trước hắn luôn cố gắng xây dựng. 

Triệt để không lưu lại bất cứ thứ gì. 

" Không chết là được." 

Sở Tuân lạnh nhạt đáp lời, nhưng trong lòng hắn đang trải qua từng trận đau cuồn cuộn như sóng Vỗ vào bờ. 

Khuôn mặt không mang theo chút cảm xúc dư thừa. Đưa mắt nhìn theo giường bệnh đang được đẩy từ bên trong ra. 

Hà Hân nằm bất động không chút phản ứng nào. Sắc mặt cô vốn đã nhợt nhạt hiện tại càng trở nên tiều tụy. 

"Phu Nhân e là sau này rất khó để mang thai..." 

Sở Tuân như từ trên mây rơi trực tiếp xuống địa ngục u tối. Khi nãy vẫn còn có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. 

Có vẻ là hắn mừng quá sớm rồi. Thoạt nhìn hắn không hề có chút đau thương nào, chỉ trưng ra bộ mặt lạnh nhạt. 

Nhưng lại không ai có thể biết được cảm giác hắn đang gánh chịu. Tim bỗng dựng như bị ai đó thô bạo siết chặt. 

Từng nhịp đập đều vô cùng đau đớn. 

Thình thịch! 

Thình thịch! 

" Mạc Kính, đi chuẩn bị phòng bệnh riêng cho Phu Nhân, tôi có việc cần vắng mặt một chút!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK