• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Tịch rơi vào trầm lặng, bà ta lướt mắt quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Hà Vĩnh Phương. Chỉ là đã bị Sở Tuân đứng khuất tầm nhìn. 

Từng rơi từng roi đánh xuống vô cùng tàn nhẫn. Máu thịt lẫn lộn với nhau, vết thương không ngừng rỉ máu. 

Tiếng hét đầy thê lương phát ra từ trong căn hầm tối. Vốn dĩ đã ngừng lại, nhưng nghĩ đến những đau thương mà Hà Hân phải gánh chịu. 

Sở Tuân dứt khoát giật dây roi trong tay kẻ kia. Đây cũng chính lần đầu tiên hắn dùng chính đôi tay này đánh người khác. 

" Đúng thật là ngoan cố, lôi ra đây đi." 

Hắn ngoài mặt tỏ ra vẻ lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng vô cùng rối rắm. Vết máu bám trên người có lau thế nào cũng không sạch. 

Từ chuyện của năm đó, hắn đã không thích bản thân phải động tay. 

Nhưng lần này lại không thể khống chế được cảm xúc, có vẻ Hà Hân ngày càng chiếm vị trí quan trọng trong lòng hắn. 

Điểm yếu. 

Đúng, cô chính là điểm yếu duy nhất của Sở Thiếu. Nếu như có người muốn ra tay với hắn, e là cô sẽ là người đầu tiên rơi vào tầm ngắm. 

" Súc sinh! Mày thả con tạo ra. " 

Thoạt nhìn vẻ mặt của Du Tịnh có chút ngơ ngác, không phải bà ta đã đưa Hà Khâm ra nước ngoài trốn rồi sao? 

Để tránh bị điều tra. 

Ngay cả bà ta cũng với Hà Vĩnh Phương còn không biết vị trí cụ thể của đứa con trai duy nhất này. 

Vẫn chưa dừng ở đó, Mạc Kính rút súng hướng về phía Hà Khâm. Không nói gì nhiều, còi vừa bóp không khí xung quanh trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. 

Gần chút nữa Hà Vĩnh Phương cùng với Du Tịch chết trong lo sợ. 

" Mẹ... Cứu con..." 

Hà Khâm sợ đến mức khóc không thành tiếng. Thân thể mềm nhũn không chút sức lực nào để phản kháng. 

Nếu như phát sáng khi nãy thật sự có đạn. Vậy thì hắn đã là một cái xác nằm bất động dưới đất rồi. 

"Tôi cho các người 3 phút, nếu còn do dự. Phát súng tiếp theo chưa chắc đã may mắn như vậy." 

Sở Tuân đem oán hận cùng phẫn uất truất hết lên người đám rác rưởi trước mắt. Là bọn họ ép Hà Hân của hắn bỏ đi, cũng là bọn họ khiến hắn và cô xa cách một khoảng thời gian dài trong cuộc đời ngắn ngủi. 

Hắn vốn không hề muốn đặt bọn họ vào mắt. 

Chỉ là có chút không cam tâm mà thôi. Hận ý lạnh lẽo động lại dưới đáy mắt không cách nào phai nhoà. 

Khoé môi vẫn còn lưu lại ba phần ý cười khinh miệt . Bảy phần còn lại đều là căm thù, muốn che dấu nhưng lại không khống chế được. 

Dễ dàng bị bại lộ. 

" Tôi..." 

Du Tịch không có cách nào nhìn đứa con trai mà bà ta yêu thương bấy lâu bị chết trước mắt được. Cho dù có đánh đổi cả tính mạng , buộc phải cứu được Hà Khâm. 

" Du Tịch, bà điên rồi." 

" Nếu bà nói ra chúng ta chết còn thảm hơn..." 

Hà Vĩnh Phương biết rõ. 

Ông ta biết rất rõ cách làm việc tàn nhẫn không dứt khoát của Z. Hắn ta không kết liễu mạng sống của kẻ thù ngay lập tức. 

Dùng thời gian nửa phần đời còn lại của kẻ đó để ngược đãi 

" Tôi đảm bảo sẽ bảo vệ các người an toàn. Không cần lo cái ăn cái mặc." 

Sở Tuân tuy không biết người trong miệng Hà Vĩnh Phương nói là ai. Nhưng hắn chưa bao giờ thất hứa. 

Chỉ cần điều hắn đã hứa, nhất định sẽ làm được. 

"Tôi nói! Cậu muốn biết gì tôi sẽ nói hết..." 

Du lịch trong mấy năm nay chịu nhiều khổ cực. Ngày ngày lo sợ bị phát hiện, càng lo sợ đám người làm việc cho Z thủ tiêu bọn họ. 

Sống như vậy, bà ta thà chết sớm còn hơn. 

Huống chi bây giờ có người nguyện bảo vệ tính mạng cho bà ta cùng gia đình. Sở Gia tiếng tăm lẫy lừng, chắc chắn không thất hứa. 

"Du...Tich..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK