" Xin...xin tha cho tôi... "
Âm giọng run rẩy, cơ thể của kẻ mềm nhũn không còn chút sức lực. Vì vài đồng tiền đánh đổi cả tính mạng.
Đáng không?
Lời của Sở Tuân nói ra chưa từng có một ai dám nghi ngờ. Bởi vì, hắn nói được nhất định sẽ làm được .
Chỉ là diệt khẩu cả một gia đình cũng không phải là việc khó khăn. Hắn chỉ cần ra tay, ngay cả chính quyền cũng không dám xen vào.
Dù nhiều tiền đến mấy nhưng không có mạng để hưởng. Thì chẳng khác gì rác rưởi vô dụng.
" ... "
Đôi mắt đen huyền sâu thăm thẳm không lấy một tia thương hại nào. Hắn lạnh nhạt ngó lơ sự cầu xin của kẻ kia.
Trong mắt hắn hiện tại chỉ có duy nhất Hà Hân.
Nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của cô lòng hắn vấy lên tia đau thương tột cùng. Rốt cuộc, người bên cạnh hắn luôn phải chịu tổn thương.
Hắn luôn nghĩ...
Bản thân đã trở nên lớn mạnh, có thể bảo vệ người hắn xem trọng nhất đời.
Nhưng, tại sao là thành ra như vậy ?
Vết thương nọ không lớn cũng không nhỏ nhưng đủ khiến người khác nhìn thấy nhói lòng. Vệt máu tươi loang lổ khắp nơi dưới mặt đất.
Mí mắt nặng trĩu gượng mở, cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt điển trai của người đàn ông đang đứng bên cạnh.
" Hà Hân... "
Từng chữ từng chữ nói ra nghẹn lại nơi yết hầu. Hắn chầm chậm đưa tay đến dịu dàng xoa lên mái tóc mềm mại của cô.
Nhưng đáp lại sự ấm áp mà hắn giành cho cô lại là thờ ơ cùng lạnh nhạt.
Thoạt nhìn khuôn mặt Hà Hân loé lên tia câm hận. Nhưng dường như là hắn nhìn nhầm thì phải.
" Máu... Thật nhiều máu... "
Từng đầu ngón tay nghiệm chặt vào cơ thể máu thịt của cô. Lưu lại những vết thương vô cùng sâu.
Nét mặt ngây ngây dại dại của Hà Hân thật sự rất khác với bộ dạng thường ngày. Cô không còn điềm đạm an tĩnh như khi trước nữa.
Sở Tuân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng muốn chết lặng ngay tức khắc. Hắn nhanh chóng ngăn cản cô tự làm tổn thương bản thân.
" Em bị điên rồi sao? Còn không mau buông tay! "
Hắn dùng sức siết chặt lấy cổ tay thon nhỏ yếu đuối của cô. Hơi thở vẫn quen thuộc như khi trước, nhưng lại khiến hắn có cảm giác xa lạ đến vậy.
Đây còn là Hà Hân của hắn sao?
Người luôn mang theo một bộ mặt âm trầm không chút cảm xúc dư thừa nào.
Vậy mà lại có điệu cười điên dại như vậy. Rốt cuộc những ngày hắn đi đã xảy ra chuyện gì. Camera được lắp xung quanh đều gặp cố, trong một khoảng thời gian nhất định liền rơi vào trạng thái ngủ.
Không thấy được hình ảnh, cũng không nghe được âm thanh gì.
A!
" Hoa đẹp, thật đẹp! "
Cánh hoa lê trắng nuốt nhuốm đẫm máu tươi. Hệt như tình cảnh của Hà Hân lúc này. Cô ban đầu cũng trong sáng xinh đẹp tựa như một đó bạch liên.
Nhưng càng về sau ký ức đen tối nhơ nhuốc đã vấy bẩn lên người cô.
Khiến Hà Hân ngày càng không thể thoát khỏi vũng bùn lầy dơ bẩn. Đem theo những tiếc nuối của cô chôn vùi theo.
Cái gì mà yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Cái gì mà không thể sống nếu thiếu em.
Đều là lý do mà hắn bịa ra để đem cô nhốt vào căn phòng tăm tối này. Khoá chặt cô bên cạnh như một món đồ.
Không có tự do, không có tình yêu.
" Bác sĩ! Mau xem cô ấy tại sao trở thành bộ dạng này? "
Sở Tuân giận dữ siết lấy cổ áo của tên Bác Sĩ kia. Ánh mắt mang theo sát khí nồng đậm không cách nào phai nhoà.
Hắn thật sự rất muốn đem cái tên chăm sóc Hà Hân ra làm bia bắn chết.
Người đầu tiên mà Sở Tuân nghi ngờ chính là Ninh Anh. Người mà hận Hà Hân đến chết chỉ có cô ta.
Dám tính kế người bên cạnh hắn. Xem ra cô ta cũng không thể có kết quả tốt gì.
" Mạc Kính, lôi đầu người phụ nữ chết tiệt Ninh Anh đến đây cho tôi !"
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !