• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Kính đứng bên ngoài chờ đợi phản hồi. Nhưng anh có gõ thế nào cũng không thấy ai trả lời. 

Có vẻ như đã sớm nghỉ ngơi, anh cũng thở một hơi thật dài. May mà khi nãy Mạc Kính lo lắng đi theo phía sau Sở Tuân. 

Biết được hắn muốn thắt ống dẫn tinh, tuy anh muốn khuyên nhưng biết được khuyên không được. Mới bàn bạc với bác sĩ lừa gạt Sở Tuân. 

Đúng là khi nãy hắn có nằm trên bàn phẫu thuật. Nhưng cũng chỉ nằm nghỉ ở đó thôi, không hề có dao kéo nào động vào hắn. 

" Thiếu Gia, ngày kia là sinh nhật của ngài. Lão Thái Thái có lệnh phải tổ 

chức thật hoành tráng. " 

Ngày đó cũng là ngày Hà Hân thích hợp bỏ trốn. 

" Cục cưng, anh đưa em về nhà..." 

Sở Tuân không yên tâm để lại Hà Hân ở bệnh viện. Nếu như đám người kia thẹn quá hoá giận, động sát tâm với cô. 

Càng nghĩ càng không dám yên lòng. Nhưng ánh mắt hắn nhìn cô cũng quá kiên định rồi đó. 

Cô mệt mỏi rã mí mắt, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, Hà Hân đúng thật không thích ở bệnh viện chút nào. 

Mỗi lần ngửi thấy dư vị của thuốc sát trùng, cô liền nhớ đến ngày đứa bé trong bụng vĩnh viễn rời xa cô. 

Hai tay co rúm lại trong đau buồn, thân thể khi nãy vốn không hề có chút khác biệt nào. Hiện tại lại run lên từng trận, sắc mặt nhợt nhạt không có chút 

máu. 

Mę. 

Me gi. 

Đột nhiên Hà Hân nghe thấy tiếng khóc nấc của trẻ sơ sinh. Cô còn nghe thấy có người gọi cô là mẹ. Chẳng lẽ bản thân giả điên lâu quá, nên thật sự điên rồi. 

Sở Tuân nhìn thấy vậy chậm rãi bế lấy cô vào lòng. Ánh mắt ôn như nhìn chăm chú vào khuôn mặt Hà Hân. 

Khoé môi còn lưu lại bày phần ý cười. 

Hắn không màng đến những thứ xung quanh, muốn nhanh chóng đưa cô trở về nhà tĩnh dưỡng. Đám phóng viên sớm đã đứng vây kín bên ngoài đợi. 

" Sở Thiếu, người phụ nữ kia là ai vậy ?" 

"Tại sao lại được ngài bế ra khỏi bệnh viện, cô ta có phải là người tình bé nhỏ..." 

Lời chưa kịp nói dứt liền bị ánh mắt hệt như viên đạn xuyên qua người của Sở Tuân doạ cho sợ đến câm miệng. 

Vệ sĩ đứng chắn phía trước không kẻ nào dám tiến gần. Đèn flash khiến Hà Hân có chút khó chịu, mày cô chau chặt. 

" Đập hết đi!" 

Lạnh như băng. 

Lời này của hắn có nghĩa là gì? Đập, đập người hay đập đồ đây? Đám phóng viên chết lặng trong thời khắc đó. 

Những chiếc máy ảnh đắc tiền bị vệ sĩ dứt khoát đập vỡ. Không dừng lại ở đó bọn họ còn dẫm nát thẻ nhớ bên trong đó, 

" Sở Thiếu, ngài đừng hiếp người quá đáng " 

Thật là không dám tin. Vậy mà lại có kẻ dám nói chuyện với Sở Tuân bằng ngữ điệu cao vót trời này. 

Tên đó cũng xem như rất can đảm. Chỉ có điều, cam đảm không đúng lúc . Làm người hùng không đúng chỗ. 

"Ồ, hiếp người quá đáng?" 

"Vậy Sở Tuân tôi đây sẽ hiếp người quá đáng cho các người xem." 

Hắn đặt cô vào trong xe đang chờ phía trước. Không muốn Hà Hân bị cuốn vào vụ việc nhàm chán này. 

Trước cửa chính bệnh viện vậy mà bị một đám người bao vây. Bọn họ ai nấy đều mang bộ mặt lạnh lùng. Chỉ đợi lệnh từ Sở Tuân. 

Không khí xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Nghe rõ được hơi thở cùng nhịp tim của từng người kia. 

Bọn họ vậy mà lại đắc tội với hắn, ban đầu Sở Tuân không có ý làm khó. Nhưng nghe được hai chữ' Người tình từ cái miệng không sạch sẽ kia hắn liền giận đến phát điên. 

Hà Hân của hắn. 

Người hắn yêu nhất đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK