Ba lần bảy lượt dứt khoát từ chối Lão Thái Thái, Sở Tuân nể mặt bà ta từng chăm sóc hắn nên không muốn xuống tay. Chỉ là dùng lời nói cảnh cáo mà thôi.
Sau 1 năm Lão Thái Thái cũng không lui tới. Bây giờ lại ghé trạch viện, mục đích duy nhất chỉ có một mà thôi.
Bà ta biết được tin Hà Hân khó có thể mang thai. Muốn đến đây ép Sở Tuân thôi vợ hoặc là cưới thêm một người.
" Cháu về rồi sao?"
Lão Thái Thái chầm chậm thượng trà giữa đại sảnh, ánh mắt ấm áp nhìn về phía Sở Tuân. Nhưng trong một cái chớp mắt, biểu cảm liền thay đổi.
Vẻ mặt lạnh thấu xương thấu tủy ghim chặt vào cơ thể máu thịt của người phụ nữ đang nằm trong lồng ngực Sở Tuân.
" Không có chân sao? Lại bắt cháu tôi bế."
Thanh âm vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác phải khiếp sợ.
Lời vừa nói ra liền thành công chọc giận Sở Tuân. Hắn lướt qua người Lão Thái Thái, ngay cả nhìn cũng không muốn.
" Tôi đưa cô ấy về phòng! "
Lạnh như băng.
" Đứng lại, nói xong rồi đi. Cô ta cũng có phần."
" Đứng lại, nói xong rồi đi. Cô ta cũng có phần."
Lão Thái Thái chậm rãi đặt tách trà sứ trên tay xuống. Đảo mắt nhìn về phía Hà Hân cùng Sở Tuân.
Cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi. Bà ta hận không thể kéo cô khỏi vị trí Sở Phu Nhân. Nhưng đứa cháu trai ngoan kia lại cương quyết không chịu.
Muốn đoạn tuyệt quan hệ với Sở Gia chỉ vì một người phụ nữ. Chỉ là, ngày hôm nay không bỏ vợ không được.
Gà mái không đẻ trứng thì còn tác dụng gì nữa.
"Em ấy mệt rồi!"
Sở Tuân trầm mặt, hắn không để tâm đến người đang ngồi trên ghế kia có là Trưởng quản đương nhiệm của Sở Gia.
Chầm chậm nhấc chân bước lên từng bậc cầu thang. Nhưng lại bị Hà Hân ngăn cản.
Cô dùng tay níu chặt lấy ống tay áo vest của hắn. Ánh mắt không nguyện ý, khuôn mặt gượng gạo nở nụ cười ôn nhu.
" Muốn...nghe..."
Âm giọng run rẩy, ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào con người nhạt màu trước mắt. Cô biết hắn không muốn cô bị Lão Thái Thái nhục mạ.
Nhưng cô cũng không thể khiến người thân duy nhất còn sống trên đời này cũng bỏ rơi hắn.
Cuối cùng Sở Tuân vẫn không nỡ nhìn thấy Hà Hân buồn lòng. Hắn đành căn răng chịu đựng ngồi xuống sô pha gần đó.
Ôm chặt lấy eo Hà Hân không muốn buông. Ánh mắt kiên quyết nhìn chăm chăm vào Lão Thái Thái.
" Có gì thì nói đi, không cần vòng vo gì nhiều! "
Đại sảnh rộng lớn xa hoa đột nhiên trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Nghe rõ mồn một tiếng tim đập cũng từng người.
Sở Tuân mệt mỏi tựa đầu vào vai Hà Hân thở dài. Hắn chẳng có chút động tĩnh gì, chỉ là đang chờ đợi bên kia mở miệng trước mà thôi.
" Ly hôn đi, cô ta không xứng là chủ mẫu Sở Gia. Là một người phụ nữ lại khó mang..."
Lão Thái Thái còn chưa nói dứt lời đã bị hắn cắt ngang giữa chừng. Thoạt nhìn khuôn mặt bà ta có chút ngơ ngác.
Bởi vì, Sở Tuân từ nhỏ đã được nuôi nấng dưới một tay bà ta. Hắn luôn giỏi về cách cư xử lễ phép chuẩn mực. Chưa từng chen vào lời người khác như vậy.