Mục lục
Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 690:

Cấp dưới Mộ Tấn Dương đi theo sắp xếp chỗ ở, nơi này chỉ còn lại hai người Diệp Du Nhiên và anh.

Diệp Du Nhiên lơ đãng đá hòn đá nhỏ dưới chân, hai tay đút vào túi áo hỏi anh: “Sao lại tới đây rồi?”

Mộ Tấn Dương đứng dậy, ánh mắt anh dừng trên người cô một lát.

Vì điều khiện không cho phép nên Diệp Du Nhiên không mặc váy và đi giày cao gót, cô chỉ mặc đồ thể thao, tóc dài được buộc thành đuôi ngựa ở phía sau, mặt mộc nhìn có vẻ rất tươi trẻ và xinh đẹp.

Mộ Tấn Dương đột nhiên nghĩ đến, mình sắp ba mươi rồi.

Đáy lòng bỗng buồn vô cớ không nói nên lời.

Anh di chuyển tầm mắt nhìn về phía núi rừng xa xa, hờ hững nói: “Đến đây xem xem.”

Diệp Du Nhiên nghiêng đầu, ánh mắt hơi kỳ lạ, sau đó xoay người đi về nơi chụp ảnh, vừa đi vừa nói: “Vậy thì qua đó xem đi, họ đang quay rồi.”

Diệp Du Nhiên lười nghĩ vì sao anh lại đến đây.

Dù sao cũng không thể như anh nói là “tới đây xem xem” được, vì trước giờ Mộ Tấn Dương không phải người nhàm chán như thế.

Huống hồ nơi này rừng thiêng nước độc, có gì đáng xem.

Mộ Tấn Dương không nói lời nào theo sau cô, nhìn đuôi ngựa vì đi đường mà lắc lư sau đầu cô, đáy mắt anh hiện lên một tia giật mình…

Khi hai người tới nơi quay chụp thì những người đó đang quay cảnh cuối, sắp kết thúc công việc.

Mộ Tấn Dương không nói gì đứng bên cạnh nhìn một lát rồi lại cúi đầu nhìn ống quần đầy bùn đất của mình.

Anh khẽ nhíu mày, xoay người đi tới chỗ Diệp Du Nhiên: “Đi về đi.”

Diệp Du Nhiên thấy sắc mặt anh không tốt lắm, rất linh hoạt biết anh muốn về tắm rửa thay quần áo.

Có điều, điều kiện ở đây…

Diệp Du Nhiên đưa anh về thôn, khi sắp tới mới nói với anh: “Điều kiện ở đây không tốt lắm, anh…”

“Tôi không để ý, em thấy tôi sẽ không bằng em?” Mộ Tấn Dương hừ lạnh một tiếng rồi đi tới trước mặt cô.

Diệp Du Nhiên “hứ” một tiếng, trừng mắt nhìn bóng lưng anh rồi mới đi theo.

Không ngờ người dân trong thôn lại sắp xếp nơi ở cho Mộ Tấn Dương cũng là căn nhà Diệp Du Nhiên ở.

Khi Diệp Du Nhiên đi qua căn phòng mình ở, nghĩ đến chuyện tối qua, không kiềm chế được run rẩy.

Sắc mặt cô tái đi, nhanh chóng đi bên cạnh Mộ Tấn Dương.

Mộ Tấn Dương rất sắc bén phát hiện ra sự khác thường của cô, anh hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì?” Diệp Du Nhiên hơi cúi đầu, thề thốt phủ nhận.

Mộ Tấn Dương đi chậm lại, rất bình tĩnh nhìn phía sau thì thấy một bóng trắng thoáng qua trên góc tường.

Mộ Tấn Dương bỗng dừng bước.

Đôi mắt đen nhánh hơi nheo lại, trong mắt lướt qua tia sáng lạnh lùng.

Anh chỉ nhìn thật sâu rồi thu hồi ánh mắt, cũng không để Diệp Du Nhiên phát hiện.

Khi Mộ Tấn Dương đến mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi anh thật sự đứng trong “phòng tắm” thì lông mày vẫn nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK